【Tái Sinh Phản Kích: Ly Hôn, Giành Con, Nuốt Trọn Gia Sản】
Chương 1
Biết chuyện Chu Trầm ngoại tình, tôi lập tức ôm cái bụng bầu tám tháng đến tận nhà tiểu tam.
Cô ta dường như nhìn ra ý đồ muốn gây sự của tôi, vội vàng giơ chổi lên để giữ khoảng cách.
Nhưng lúc ấy tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát, cầm thùng sơn hất thẳng vào người cô ta.
Sau đó còn viết tám chữ to tướng lên tường: "Không biết xấu hổ, biết bé ba vẫn làm bé ba."
Chữ "không biết xấu hổ" còn viết nhầm thành "liếm không biết xấu hổ".
Và thế là…
Tôi bị mời thẳng đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát nhìn cái bụng bầu to vượt mặt của tôi, cũng thật khó mà ra tay.
Đừng nói là họ, đến bản thân tôi còn thấy không thể làm gì được.
Tám tháng rồi.
Mọi chuyện đã là chuyện đã rồi.
Chu Trầm cũng chẳng thèm che giấu nữa, chỉ đợi tôi sinh con xong sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà tay trắng.
Tôi cũng từng nghĩ, có lẽ hiện tại chính là đường cùng của mình rồi.
Nhưng không ngờ, cái bụng bầu tám tháng này lại trở thành bùa hộ mệnh cho tôi về sau.
1
Chu Trầm chạy tới thì vừa vặn thấy tiểu tam mình đầy sơn, còn tôi thì tay vấy đầy dấu vết "phạm tội".
Anh ta lập tức nổi điên:
“Giang Dao! Mẹ kiếp, cô điên rồi à? Cô dám hất cả sơn lên người ta? Cô bị tâm thần đấy à?!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, cảm xúc vỡ òa:
“Đúng! Tôi điên! Nhưng là bị hai kẻ mặt dày như các người ép điên đấy!”
Tôi quay sang phía cảnh sát:
“Các anh cảnh sát, như các anh tận mắt thấy, đôi cẩu nam nữ này ban ngày ban mặt đã lăn lộn với nhau, không biết xấu hổ, vậy có thể phán mấy năm tù không?”
Cảnh sát khẽ thở dài:
“Thưa cô, chúng tôi rất hiểu cảm xúc của cô. Nhưng chuyện tình cảm là thuộc phạm trù đạo đức, không nằm trong thẩm quyền của chúng tôi.”
“Cái gì cơ?”
Tôi gần như không tin nổi tai mình:
“Cẩu nam tiện nữ đã coi trời bằng vung thế này, mà các anh không quản sao?”
“Đúng vậy, trong tình huống này cần phải giải quyết qua con đường kiện tụng.”
Cảnh sát nghiêm túc giải thích.
“Được thôi, tôi hiểu rồi, vậy thì gặp nhau ở tòa án nhé.”
Tôi vừa định rời đi, thì tiếng gào chói tai của tiểu tam vang lên phía sau:
“Đứng lại! Cô phải bồi thường tổn thất tinh thần và tài sản cho tôi, nếu không thì đừng hòng rời khỏi đây!”
Tôi không thể tin nổi nhìn sang chú cảnh sát.
Không ngờ chú ấy còn nghiêm túc gật đầu:
“Đúng vậy, nếu gây thiệt hại đến tài sản của người khác, theo luật là phải bồi thường.”
Tôi chết lặng.
Đúng là gậy ông đập lưng ông, chẳng còn gì để nói nữa rồi.
Tôi thở dài một hơi, cố đè nén nỗi tuyệt vọng muốn phát điên:
“Tiền á? Xin lỗi, thật sự không có. Tất cả tài sản đã sớm bị gã cặn bã chuyển đi sạch sẽ. Thậm chí hôm qua anh ta còn đang tính kế dụ tôi đem thế chấp hai căn nhà sau hôn nhân.”
Tôi nhìn về phía Chu Trầm, khẽ nhếch môi:
“Hay là… để anh ta bán tinh hoàn trả nợ đi, chứ chẳng lẽ để cô ta xài chùa à?”
Tất cả im bặt trong chốc lát.
Ngay cả chú cảnh sát cũng đỏ mặt.
Phải rồi, còn nói gì đến thể diện nữa chứ? Người không biết xấu hổ nhất rõ ràng đang đứng chình ình trước mắt cơ mà.
Cuối cùng, Chu Trầm mặt mày xám xịt, ký tên vào biên bản hòa giải.
Chú cảnh sát cũng nghiêm túc khiển trách tôi, yêu cầu tôi phải xin lỗi và khôi phục danh dự cho tiểu tam.
Tuy tôi biết, đó là cách chú ấy bảo vệ tôi.
Nhưng trong lòng tôi vẫn vô cùng uất ức.
Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, tiếng chửi của Chu Trầm đã dội thẳng vào mặt:
“Giang Dao, cô nghe cho rõ! Đây là lần đầu cũng là lần cuối! Nếu cô còn dám quấy rối Vi Vi nữa, tôi đảm bảo lúc ly hôn cô sẽ không lấy được một xu!”
“Bây giờ mọi tài sản đứng tên tôi đều là nợ, kẻ tay trắng không sợ kẻ đi giày. Nếu cô biết điều, lúc ly hôn tôi có thể chia cho cô một căn nhà mà ở tạm; còn không thì đừng trách tôi trở mặt không nể tình!”
Nhìn bộ dạng vặn vẹo của anh ta, lại thêm ánh mắt giễu cợt của tiểu tam, máu nóng trong người tôi dồn thẳng lên đầu, mắt tối sầm, suýt nữa thì ngã xuống.
Hai kẻ đó hoàn toàn không để tâm đến cảm xúc của tôi, quay người bỏ đi không một lần ngoái lại.
Đây chính là tuyệt lộ sao?
Tôi khẽ đặt tay lên bụng.
Rồi lắc đầu.
Không phải.
2
Nửa năm nay, Chu Trầm luôn miệng than công ty làm ăn khó khăn.
Không chỉ không đưa lấy một đồng tiền sinh hoạt cho gia đình, mà cả sính lễ, hồi môn, thậm chí là vàng cưới năm món tôi mang theo lúc kết hôn cũng bị anh ta mượn danh xoay vốn lấy đi hết.
Một hai lần, tôi còn tin.
Nhưng cùng một vở diễn lặp đi lặp lại, thì dù có chậm hiểu đến mấy cũng bắt đầu nghi ngờ.
Vậy nên, khi anh ta đột ngột đề xuất mang căn nhà sau hôn nhân của hai đứa đi thế chấp, tôi lập tức cảnh giác.
Kết quả điều tra mà thám tử tư mang về, đã xác nhận điều tồi tệ nhất mà tôi lo ngại…
Trong khoảng thời gian tôi mang thai vất vả nhất, anh ta thực sự đang duy trì một mối quan hệ mờ ám bên ngoài.
Nhưng ngoài kết luận đó ra, gần như chẳng có gì cụ thể.
Không có chuyển khoản số tiền lớn.
Không có hóa đơn mua quà xa xỉ.
Thậm chí, ngay cả một tấm hình đi cạnh nhau cũng không để lại.
Nếu không phải tôi lén đặt thiết bị định vị trong xe anh ta, e rằng tôi còn chẳng tìm được nơi ở của ả đàn bà đó.
Người đàn ông này, có lẽ chẳng giỏi giang gì, nhưng khả năng giấu giếm hành tung thì đúng là đạt tới cảnh giới cao nhất.
Vậy số tài sản đứng tên hai vợ chồng chúng tôi... rốt cuộc đã trôi đi đâu?
Hôm sau, tôi mang theo một tấm băng rôn được đặt làm kỹ lưỡng, thẳng tiến đến công ty của Chu Trầm.
Trên đó viết tám chữ rành rành: “Ngoại tình thành nghiện, gà bay trứng vỡ.”
Không cho tôi đấu tiểu tam?
Vậy thì tôi đấu gã chồng khốn kiếp này cũng được!
Khi lễ tân định ngăn tôi lại, tôi bình thản bước thẳng qua khu làm việc, giữa vô vàn ánh nhìn chăm chú, giương băng rôn lên:
“Giám đốc Chu vì nuôi tình nhân mà lao tâm khổ tứ, đến cả tiền khám thai của vợ cũng nỡ bòn rút. Tinh thần cống hiến thế này, chẳng phải nên được tuyên dương sao?”
Cả văn phòng lập tức im phăng phắc.
Chu Trầm từ phòng họp lao ra, mặt đỏ bừng như gan lợn:
“Giang Dao! Mẹ kiếp cô điên thật rồi à? Bảo vệ đâu? Mau kéo cô ta ra ngoài!”
Nhưng đám bảo vệ chỉ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt cuối cùng đều dừng lại ở cái bụng bầu sắp sinh của tôi, không ai dám tiến lên làm liều.
Phải.
Tôi giỏi gây chuyện lắm.
Một kẻ bị dồn đến bước đường cùng, việc gì mà chẳng dám làm?
Tôi chậm rãi nhìn về phía Chu Trầm:
“Tôi bị bệnh đấy, anh không cho tôi xử ả ta, thì tôi phải xử anh thôi. Công ty chẳng phải đang khó khăn sao? Ngay cả hồi môn của tôi cũng đem đi xoay vốn rồi, chi bằng đóng cửa sớm đi.”
Anh ta vung tay định tát.
Nhưng tay lại khựng lại giữa không trung.
Bởi tôi đang giơ điện thoại quay video.
Đối mặt với tôi đang mất kiểm soát hoàn toàn, anh ta buộc phải tạm thời nhượng bộ, tìm cách vãn hồi tình hình.
Anh ta cam đoan chắc nịch rằng mọi chuyện chỉ là vu vơ không có thật, hứa tối nay nhất định sẽ về nhà.
Nhưng quay lưng đi, anh ta đã lập tức gọi điện cho bố mẹ tôi.
Nói chắc như đinh đóng cột rằng tôi đang rối loạn cảm xúc trầm trọng, thậm chí có dấu hiệu tự hại bản thân, yêu cầu họ mau chóng tới "xử lý".
Khi nhìn thấy bố mẹ vội vã chạy đến, hình bóng quen thuộc ấy khiến sợi dây căng cứng trong lòng tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.
Khoảnh khắc ấy, tôi tin chắc một điều…
Dù ở bất kỳ giai đoạn nào trong đời, bố mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của con cái.
Và sức mạnh đó, chẳng liên quan gì đến tiền bạc.
Ngay từ những tháng đầu thai kỳ, tôi đã mong mẹ có thể đến bên chăm sóc.
Nhưng Chu Trầm luôn viện cớ không quen sống chung với người lớn tuổi, kiên quyết phản đối.
Giờ đây, ngày sinh đã cận kề, tôi cần sự hiện diện của bố mẹ hơn bất kỳ lúc nào.
Và đó chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của tôi.
Con gái lớn được bố mẹ chăm lo chu đáo, tôi cuối cùng cũng có thể gác lại mọi lo lắng.
Trước ngày lâm bồn, tôi gom toàn bộ những gì Chu Trầm từng làm lại, viết thành một bản tổng hợp.