Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Sau Khi Đề Nghị Hòa Ly, Phu Quân Lạnh Nhạt Của Ta Phát Điên
Chương 2
15
Sắc mặt biểu ca sầm lại.
Còn mặt ta thì đen hơn chàng.
Ta tức giận quát: “Ngươi làm gì thế hả?! Ta còn tưởng ngươi là quân tử cơ đấy!”
Chàng nghiến răng nói: “Thôi Vân Khê, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, chẳng lẽ không nên động phòng sao?”
Ta nắm chặt y phục, lớn tiếng mắng: “Ngươi chẳng thích ta, ta cũng chẳng có cảm tình gì với ngươi! Động cái gì mà phòng!”
“Ngươi chẳng phải thích Diệp Thanh Thanh sao? Ta nói cho ngươi biết, ta là tiểu thư phủ Thượng thư, tuyệt đối không cúi đầu hầu hạ một kẻ trong lòng có người khác!”
16
Chàng bị ta nói đến sắc mặt xanh trắng xen kẽ, đôi mắt đào hoa gắt gao nhìn ta.
“Ta lúc nào nói thích Diệp Thanh Thanh?”
Ta hừ một tiếng: “Miệng thì không nói, nhưng ánh mắt và hành động của ngươi thì rõ rành rành.”
Ta càng nói càng đắc ý: “Ngươi tưởng ta không biết à? Lại muốn ta ngu ngốc như trước nịnh bợ ngươi sao? Mơ đi!”
Ta nhìn chàng từ đầu đến chân, khinh thường nói: “Ngươi cũng chẳng có gì ghê gớm, có đáng để ta hạ thấp thân phận mà lấy lòng sao?”
Chàng nghiến răng ken két: “Thôi - Vân - Khê!”
Ta chẳng sợ!
17
Phụ thân ta là Thượng thư, ca ca ta là Đại tướng quân trấn thủ biên cương!
Nói cho cùng, dù chàng là Vương gia hay sau này có làm Hoàng đế, cũng phải khách khí với nhà ta!
Hơn nữa, mẫu thân chàng là cô mẫu của ta.
Ta đi mách tội, dù bà có thương con, ngoài mặt cũng phải mắng chàng vài câu cho ta hả giận!
Ta trừng mắt nhìn chàng: “Đừng làm ồn, để ta ngủ! Nếu không mai ta về nhà nói với phụ thân, rằng ngươi có người bên ngoài còn dám đánh ta!”
Nói xong, ta quay người, đắp chăn ngủ thẳng.
18
Một lúc sau, không nghe động tĩnh gì nữa.
Ta cũng thiếp đi.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, ta thấy biểu ca mặt lạnh như băng, đang ngồi bên bàn.
A hoàn hầu ta rửa mặt, rồi dọn điểm tâm.
Ăn xong, hai người cùng ngồi xe ngựa vào cung thỉnh an Quý phi nương nương.
Dâng trà xong, được ban thưởng vài món quý.
Quý phi nắm tay ta hỏi: “Tiểu tử hư đó có bắt nạt con không? Nếu hắn dám ức hiếp, nói với cô mẫu, cô sẽ làm chủ cho con.”
Ta lập tức gật đầu: “Có, biểu ca bắt nạt con.”
Cả đại sảnh bỗng im phăng phắc.
Tay Quý phi cũng khựng lại giữa không trung.
Nhưng ta mặc kệ, ta là tiểu thư phủ Thượng thư, ai dám để ta chịu ấm ức?
Vả lại ta là nữ phụ độc ác, làm gì cũng chẳng sai!
Thế là ta tiếp tục nói: “Biểu ca không có ta trong lòng, suốt ngày lạnh mặt, không thèm nói chuyện với ta một câu.”
19
Ta làm bộ ấm ức nói: “Thành thân là ý phụ mẫu, vậy mà biểu ca lại làm như ta tự mình đeo bám, khiến ta thật tủi thân.”
Quý phi đập bàn đánh “bốp” một cái: “Tần Vương! Ngươi là đồ nghịch tử! Dám đối xử với biểu muội như thế à!”
Ta bĩu môi, lén liếc chàng một cái, trong lòng khoan khoái.
Rồi lại giả vờ lau nước mắt bằng khăn.
Chàng đứng dậy, định giải thích: “Mẫu phi, chuyện không phải như vậy…”
Quý phi cắt lời: “Vừa nãy các ngươi bước vào, ta đã thấy ngươi mặt lạnh như tiền, còn gì để biện hộ nữa?!”
“Con bé là biểu muội của ngươi, giờ đã là thê tử, đáng lẽ phải thương yêu, sao lại để nó chịu tủi nhục?”
Tần Vương nghiến răng: “Nhi thần biết tội, về phủ sẽ đối tốt với biểu muội.”
20
Ra khỏi cung, ngồi lên xe ngựa, không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ta thản nhiên ngắm móng tay được đánh bóng của mình.
Biểu ca lên tiếng: “Biểu muội, có lẽ chúng ta hiểu lầm nhau.”
“Ta không thích ai khác, cũng thật lòng cưới muội.”
Ta bĩu môi: “Bị mẫu phi mắng nên biết sợ rồi hả.”
Ta hừ một tiếng, nói: “Nếu ngươi thật sự không thích Diệp Thanh Thanh thì đuổi nàng ta đi.”
“Giữ bên cạnh làm gì? Không phải tỳ nữ, chẳng phải thiếp thất, để người ta cười vào mặt ta à?”
Sắc mặt chàng sa sầm, giọng cũng lạnh theo: “Thôi Vân Khê, nàng ấy có tài năng, có thể giúp ta! Nếu đuổi đi, chẳng những không dùng được người mà còn khiến lòng người ly tán! Muội không thể nghĩ cho ta một chút sao?
Muội là thê tử ta, mà ta chẳng cảm nhận được chút quan tâm nào từ muội cả.”
21
Hừ.
Đúng như trong truyện viết.
Hai người bọn họ ban đầu chỉ là tri kỷ đồng chí hướng,
sau dần sinh lòng ái mộ, cuối cùng nên đôi trọn đời.
Chúng ta còn đang cãi nhau, bên ngoài có thị vệ báo: “Vương gia, Diệp cô nương nói tìm được loại củ lạ gọi là khoai lang, xin ngài qua xem!”
Ta càng tin chắc đây chính là cốt truyện thật.
Từng chi tiết đều khớp!
Ta lạnh giọng châm chọc: “Đi đi, đại tài nữ của ngươi gọi rồi đấy!”
Chàng hít sâu một hơi: “Biểu muội, giữa ta và nàng ấy không có gì, ta chỉ quý trọng nhân tài thôi!”
Nhìn bóng lưng chàng rời đi vội vã, ta khẽ nhổ một tiếng: “Hừ, tin ngươi mới là lạ.”
22
Về đến vương phủ, ta lập tức sai người dọn hết đồ của biểu ca khỏi viện của ta.
Mắt không thấy thì lòng chẳng phiền.
Theo mạch truyện, chỉ cần chịu đựng hai năm nữa là có thể hòa ly.
Ta dặn dò hạ nhân: “Nếu Vương gia đến, không được mở cửa.”
Ăn xong bữa tối, ta bảo khóa cửa cẩn thận rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, ta vừa ngồi xuống ăn sáng, biểu ca đã bước vào, mặt lạnh như sương.
Chàng quát: “Tất cả ra ngoài!”
23
Ta giật mình, vội kéo tay Đông Tuyết: “Không được đi!”
Biểu ca tức giận kéo tay ta, lôi ta vào trong phòng.
Ta vùng vẫy đánh chàng, nhưng chàng giữ chặt tay ta, giọng đầy kiềm chế: “Thôi Vân Khê! Muội điên gì vậy?!”
Ta bực bội quay mặt sang chỗ khác, im lặng không nói.
Thật sự sợ chàng động thủ.
Chàng nhìn ta chằm chằm, ta liền ngoảnh đầu, tránh ánh mắt đó.
Không thấy ai có thể che chở cho mình, ta càng không dám nói nửa lời.
Chàng dịu giọng hơn: “Muội rốt cuộc muốn thế nào? Chính muội đồng ý gả cho ta, bây giờ lại làm ầm ĩ.”
“Mới cưới hai ngày, muội muốn để cả kinh thành chê cười ta sao?”
24
Ta vẫn im lặng.
Thấy ta không phản kháng, chàng kéo ta ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng nói: “Biểu muội, nếu ta có chỗ nào khiến muội không vừa ý, cứ nói, ta sẽ sửa.”
Ta hừ khẽ.
Hôm qua cũng nói câu đó, hôm nay lại nhắc.
Nếu thật lòng, đã sớm thay đổi rồi.
Chàng lại nói: “Nhưng muội không chịu động phòng, còn dặn hạ nhân không mở cửa, là có ý gì?”
Ta vẫn không trả lời.
Chàng nắm tay ta siết nhẹ, ta “á” lên một tiếng.
Quả nhiên muốn đánh ta thật rồi!
Giọng chàng trầm xuống: “Nói!”
Sợ bị đánh, ta đành nhận thua: “Xin lỗi, biểu ca, ta sai rồi.”
25
Chàng hơi khựng lại rồi ôn hòa nói: “Biểu muội, Diệp cô nương hiểu biết nhiều, lại không phải người của nơi này.”
“Ta buộc phải giữ nàng bên mình.”
“Nếu để nàng rơi vào tay huynh đệ khác, sẽ rất bất lợi cho ta.”
“Muội hiểu không?”
Ta gật đầu: “Hiểu.”
“Vậy muội đừng giận ta nữa, được không?”
Ta lại gật: “Không giận nữa.”
Chàng thở phào, lấy từ trong áo ra một chiếc hộp nhỏ: “Xem xem, có thích không?”
Ta mở ra - ôi chao, là một cây trâm ngọc khắc hình thỏ trắng, trong suốt óng ánh.
Đẹp vô cùng!
Biểu ca hỏi: “Thích chứ?”
Ta gật đầu: “Thích.”
26
Chàng cầm lấy, đích thân cài lên tóc ta.
Vẻ mặt đầy ý tốt, còn nắm tay ta dịu giọng nói: “Biểu muội, chúng ta hãy sống thật tốt với nhau.”
Ta khẽ đáp: “Ừ.”
Tối hôm ấy, ăn xong, chàng định ở lại nghỉ.
Ta vội nói: “Ta đến kỳ nguyệt sự rồi.”
Chàng hơi sững rồi đáp: “Biểu muội đừng sợ, ta sẽ không làm gì muội.”
Nghe xem, nói câu này mà không thấy buồn cười à?
Ta là thê tử danh chính ngôn thuận của chàng, mà chàng lại nói “không làm gì cả”!
Ta đáp: “Vậy ngươi tự đi ngủ đi, ta cũng muốn ngủ một mình.”
Chàng đành rời đi.
27
Ngày hôm sau là ngày hồi môn.
Trên đường, biểu ca nói với ta: “Biểu muội, chuyện giữa phu thê, không cần việc gì cũng nói ra ngoài.“
“Có thể cùng nhau trao đổi rồi tự giải quyết.”
Ta chỉ gật đầu qua loa, lòng chỉ mong mau chóng về nhà.
Ở vương phủ, ta chẳng đấu lại được chàng, chỉ có thể để chàng nói gì thì là như thế.
Nhưng về đến nhà, ta sẽ không cần chịu ấm ức nữa.
Quả nhiên, mẫu thân cùng mấy vị ca ca, tẩu tẩu đều hỏi ta biểu ca đối xử với ta thế nào.
Ta điêu luyện lấy khăn tay ra, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào: “Biểu ca đối xử với con chẳng tốt chút nào cả!”