Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Nắng Tàn Chưa Muộn, Gió Vẫn Tự Do
Chương 6
14
Tôi thật không ngờ một năm sau, lại gặp Hạ Uyển Đường ngay tại trung y quán của mình.
Cô ta cũng sững người khi bắt gặp tôi.
Ánh mắt tôi dừng lại nơi ngón áp út lấp lánh nhẫn kim cương, cứ nghĩ cô đã thành vợ của Lương Dự Chu.
Nhưng Hạ Uyển Đường khẽ lắc ngón tay, chủ động giải thích:
“Đừng hiểu lầm, tôi kết hôn thật, nhưng không phải với anh ta.”
Cô ngồi xuống, bắt đầu kể những chuyện xảy ra sau khi tôi rời đi.
Lương Dự Chu bị ép đưa về, lao đầu vào công việc, đến lúc Hạ Uyển Đường tìm đến thì còn chẳng chịu gặp mặt, thẳng thừng tuyên bố sẽ không bao giờ cưới cô ta.
“Thiếu ai thì chẳng sống được, lúc đó tôi tức quá nên liền kết hôn chớp nhoáng với người khác. Kết quả là cưới trước yêu sau, bây giờ tình cảm lại tốt ngoài ý muốn.”
Hóa ra, bà Triệu cũng từng đến dự đám cưới Hạ Uyển Đường.
Lúc trở về, thấy con trai suốt ngày tự nhốt mình trong phòng, bà chán ghét vô cùng, liền sắp xếp cho hắn một loạt buổi xem mắt với cường độ cao.
“Nửa năm trước anh ta cũng kết hôn, nhưng tháng trước lại ly hôn rồi. Giờ cả Lệ Thành đang đồn Lương Dự Chu bất lực, thế này thì anh ta muốn tái hôn cũng khó lắm.”
Tôi nghe mà khó xử, chẳng biết đáp thế nào.
Thấy tôi không mấy quan tâm, Hạ Uyển Đường liền đưa tay ra:
“Tôi đến đây du lịch, nghe dân bản địa bảo trung y quán này khá giỏi. Cô xem giúp tôi đi, tôi cưới gần một năm rồi mà chưa có thai, không biết có vấn đề gì không?”
Kết quả, ngoài chút khí huyết suy yếu, cơ thể cô rất khỏe mạnh.
Tôi khuyên: “Có con không thể gấp được. Nếu lo lắng thì tốt nhất cả hai vợ chồng cùng đi kiểm tra.”
Cô cười: “Chúng tôi kiểm tra rồi, cũng từng khám trung y, kết quả giống hệt cô nói. Thôi được, tôi tin cô.”
Tôi và cô ta tính ra mới gặp mặt lần thứ hai, vậy mà chẳng ngờ lại trò chuyện thẳng thắn đến thế.
Lúc rời đi, Hạ Uyển Đường còn quay đầu dặn:
“Yên tâm, tôi sẽ không nói cho Lương Dự Chu biết chuyện cô ở đây đâu. Ngày đó cô rời đi là đúng, thằng đó thật sự chẳng ra gì.”
Ai có thể ngờ, người từng suýt thành “tình địch” của tôi, hôm nay lại có thể nói với nhau như thế.
…
Khi Liêu Dực Phong bước vào, tôi vẫn chưa kịp thu lại nụ cười trên mặt.
“Lại gặp bệnh nhân kỳ quặc sao?”
Nếu không có nhà họ Liêu, nhất là anh, trung y quán này chắc chắn không thể thuận lợi mở ra.
Từ chọn địa điểm đến dẹp mấy tên lưu manh, anh gần như đều tự mình xử lý.
Nhưng cho dù anh đã ngăn hết phiền phức, đôi khi vẫn có những bệnh nhân kỳ lạ tìm đến gây chuyện.
Thế là anh thường xuyên ghé qua, chỉ sợ tôi bị bắt nạt.
Tôi chưa từng gật đầu đồng ý ở bên anh.
Nhưng một năm trôi qua, tôi cũng quen với việc chia sẻ cùng anh những chuyện thường ngày.
Tôi kể lại cuộc gặp với Hạ Uyển Đường, cả những gì cô ta nói.
Anh trầm ngâm rất lâu rồi mới cất tiếng:
“Em mãi không chịu đồng ý với tôi, là vì vẫn chưa quên được hắn sao?”
Mất vài giây, tôi mới hiểu “hắn” là ai.
Tôi lập tức trợn mắt: “Anh hết chuyện để nói rồi hả? Tôi có bệnh gì mà đi nhớ nhung anh ta chứ?”
Người đàn ông vốn nghiêm nghị trong công ty, giờ lại tỏ vẻ ấm ức:
“Vậy thì do tôi chưa làm đủ tốt sao? Người ta bây giờ còn đang lo sinh con, mà vợ tôi thì vẫn chưa đâu vào đâu. Bố tôi nói rồi, năm nay mà không cưới được em về, ông sẽ không nhận tôi làm con nữa.”
Thấy tôi im lặng, anh lại kể khổ: nào là ở tiệc tùng có phụ nữ giả vờ ngã vào lòng, nào là công ty có nhân viên mới cố tình tạo ‘cơ hội tình cờ’.
“Tôi cũng muốn có thể tự tin nói mình có bạn gái, có vợ, để họ tránh xa tôi. Nhưng em lại chẳng cho tôi một cơ hội nào cả…”
Tôi khẽ cười: “Thế ấm ức vậy thì… ở bên nhau đi.”
Anh lập tức ngẩng phắt đầu, không tin vào tai mình:
“Em… vừa nói gì? Nói lại lần nữa đi!”
Tôi nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong chờ và lo lắng của anh, bật cười nhắc lại:
“Tôi nói, đã thấy ấm ức thế thì… ở bên nhau đi.”
Chưa kịp dứt lời, tôi đã bị ôm chặt vào ngực anh.
Cảm nhận cơ thể anh đang khẽ run, tôi nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an.
Đúng lúc có người đẩy cửa bước vào:
“Bác sĩ Tang… ối, xin lỗi làm phiền rồi! Tôi quay lại sau!”
Âm thanh ấy khiến Liêu Dực Phong buông tôi ra, mắt đỏ hoe nhưng miệng cười rạng rỡ:
“Trong nhóm gia đình ngày nào cũng có người cược xem tôi tán được em mất bao lâu. Tôi phải báo ngay tin vui này mới được!”
Ai mà ngờ, một Liêu tổng lạnh lùng ngoài đời, lại có thể ngốc nghếch đến vậy.
Tôi không dám chắc tương lai sẽ đi đến đâu.
Nhưng Tang Du chưa muộn, mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt nhất.
Hết –