Nắng Tàn Chưa Muộn, Gió Vẫn Tự Do

Chương 1



Sau lần tranh cãi nữa vì chuyện kết hôn mà nảy sinh mâu thuẫn với Lương Dự Chu, anh đứng dậy, đi sang phòng khách ngủ.

Rạng sáng hai giờ, tôi muốn xuống nước làm hòa, nhưng ngay tại cửa phòng khách lại nghe thấy anh đang gọi điện cho ai đó:

“Yêu đương và kết hôn là hai chuyện khác nhau, Tiểu Du không chịu nổi những quy củ trong hào môn, tôi không cưới cô ấy là vì tốt cho cô ấy.”

“Dù sao tôi cũng chưa có đối tượng thích hợp để kết hôn, ngày nào hay ngày ấy. Dù gì thì mạng của tôi cũng là cô ấy cứu, chia tay… tôi không thể mở miệng được.”

Tôi không đẩy cửa vào chất vấn.

Chỉ lặng lẽ quay về phòng, mở mắt trừng trừng đến tận sáng.

Sáng hôm sau, tôi ngồi đối diện mẹ của Lương Dự Chu:

“Bác từng nói với cháu một câu, còn tính không?

Cháu không chọn Lương Dự Chu nữa, cháu muốn tiền.”

1

Triệu Duyệt thong thả nhấp một ngụm cà phê rồi mới ngẩng mắt nhìn tôi.

“Xác định chứ? Nếu cô nhận tiền, cả đời này tôi sẽ không bao giờ cho phép Dự Chu cưới cô về nhà.”

Khung cảnh trước mắt giống hệt năm năm trước.

Chỉ khác là khi ấy, tôi không chút do dự mà từ chối tấm chi phiếu bà đưa tới.

Còn hùng hồn thề thốt:

“Tôi và Lương Dự Chu thật lòng yêu nhau, nên việc ông nội tôi chữa bệnh cho anh ấy, không cần lấy tiền!”

Sững sờ vài giây, tôi hoàn hồn lại:

“Bác yên tâm, nhận tiền rồi, cháu sẽ chuẩn bị chia tay Lương Dự Chu.”

Nghe vậy, Triệu Duyệt không nói thêm.

“Đưa tôi số tài khoản, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cô.”

Trước khi đi, bà còn nhắc:

“Cô biết tính Dự Chu, nếu bất ngờ nói chia tay, chắc chắn nó sẽ không chịu.”

Bước chân tôi khựng lại, gật đầu, không đáp thêm.

Khi tôi về, Lương Dự Chu đang loay hoay trong bếp.

Hình ảnh ấy khiến tôi chợt nhớ đến mấy năm trước, anh cũng từng vụng về tập nấu ăn.

Khi đó, tôi nào dám nghĩ thiếu gia lừng lẫy của nhà họ Lương ở Dung Thành,

có một ngày sẽ vì tôi mà học nấu hàng trăm món không trùng nhau.

Tất nhiên, tôi cũng chẳng ngờ người đàn ông từng hết lòng hết dạ với mình, thực ra chưa từng nghĩ đến chuyện cùng tôi xây dựng một mái ấm.

“Em dậy sớm vậy? Còn giận anh sao?”

Lương Dự Chu đặt đồ ăn lên bàn, bước tới ôm tôi.

“Đêm qua là anh thái độ không tốt. Ăn sáng đi, chiều chúng ta đi thử váy cưới.”

Nếu tôi chưa nghe những lời anh nói đêm qua với bạn bè, giờ này tôi nhất định sẽ hạnh phúc hôn anh một cái.

Giữa do dự từ chối và đồng ý, tôi vẫn muốn cho mình một giấc mộng.

Khẽ đáp: “Được.”

Nhưng mộng sớm vỡ, vừa khoác váy cưới lên người, anh chẳng buồn nhìn, đã lấy cớ công việc gấp bỏ đi.

Chẳng bao lâu, Triệu Duyệt gửi cho tôi một địa chỉ, kèm lời nhắn:

“Sợ cô không biết lấy cớ gì chia tay, tôi giúp cô một tay.”

Mấy năm bên nhau, tôi với mẹ anh gặp chẳng nhiều.

Nhưng tôi luôn tin, nếu thật sự cưới, bà sẽ là một người mẹ chồng tốt.

Chỉ tiếc, khi bà bắt đầu ra tay sắp xếp để anh đi xem mắt, tôi đã chẳng còn sức bắt quả tang, bởi trên đường tôi phải cứu một người đột quỵ.

Đưa được vào bệnh viện, tôi mệt rã rời, chỉ về nhà thu dọn đồ.

Lương Dự Chu trở về, vừa thấy tôi đang xếp đồ liền nói:

“Tiểu Du, xin lỗi. Vài hôm nữa chúng ta lại đi thử váy cưới.”

Có lẽ sợ tôi đổi ý, cả buổi chiều Triệu Duyệt gửi đến không ít ảnh anh cùng đối tượng xem mắt.

Họ ngồi cạnh nhau, cười nói hòa hợp, trông thật xứng đôi.

Tôi vẫn điềm tĩnh hơn tưởng tượng, vừa gói ghém đồ dùng đôi, vừa hờ hững đáp:

“Để tính sau.”

Anh dường như muốn nói gì, nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.

Nghe xong, anh chỉ bảo:

“A Thành gọi qua ngồi chơi một lát, đi thôi. Về anh sẽ cùng em sắp xếp.”

Chưa phải lúc để nói trắng. Tôi đành đi cùng.

Vừa bước vào phòng riêng, tôi lập tức thấy không khí có chút khác lạ.

A Thành – người thường hay trêu tôi gọi “chị dâu nhỏ” – nay lại thỉnh thoảng liếc về phía góc phòng.

Tôi nhìn theo, dưới ánh đèn chập chờn, gương mặt người phụ nữ kia…chính là đối tượng xem mắt ban chiều của Lương Dự Chu.

2

Lương Dự Chu kéo tôi ngồi giữa, không thèm liếc nhìn người phụ nữ kia.

Anh nhét cho tôi một ly nước trái cây, rồi ra hiệu A Thành giới thiệu.

“Chu, chị dâ… à không, Tiểu Du, đây là em họ tôi, Hạ Uyển Đường. Vừa từ nước ngoài về, chưa có bạn bè, nên tôi dẫn theo.”

Có lẽ chột dạ, A Thành càng nói giọng càng nhỏ.

Lương Dự Chu mặt không biến sắc, chỉ khẽ gật đầu với cô ta rồi quay đi.

“Xin chào, tôi có thể ngồi đây không?”

Vài phút sau, Hạ Uyển Đường ôm một chú chó nhỏ đến ngồi cạnh tôi.

Tôi rõ ràng thấy, khi cô ta ngồi xuống, Lương Dự Chu khẽ cau mày.

Tính tôi vốn chậm nóng, không biết phải ứng xử thế nào, đành gượng cười.

“Nghe nói nhà chị vốn là dòng dõi y gia? Con Mặc Mặc nhà tôi biếng ăn, chị xem giúp được không?”

Chữa bệnh cứu người vốn là gia phong nhà tôi.

Gác lại sự khó chịu trong lòng, tôi nghiêm túc hỏi:

“Ngoài việc biếng ăn, còn triệu chứng nào khác không?”

Hạ Uyển Đường bật cười, giơ chú chó Yorkshire trước mặt tôi:

“Đây, không phải bệnh nhân, mà là một chú cún không khỏe. Nó cũng là một sinh mạng, chị Tang sẽ không nỡ bỏ mặc chứ?”

Gia tộc tôi nhân khẩu thưa thớt.

Ông nội từng vì biến cố mà suýt mất mạng.

Sau khi đất nước mới thành lập, ông phải sống ẩn danh nhiều năm, cuối cùng vẫn được mời ra chữa bệnh cứu người.

Trong ký ức của tôi, ai biết được thân phận của ông nội đều rất kính trọng gia đình tôi.

Dù tôi chỉ là con gái, nhưng khi biết tôi là truyền nhân duy nhất đời này của nhà họ Tang, hiếm ai dám vô lễ với tôi.

“Hạ Uyển Đường! Cô còn biết lễ phép không! Có biết mình đang nói chuyện với ai không!”

A Thành quát lớn, sau đó quay sang xin lỗi tôi:

“Tiểu Du, xin lỗi nhé, con bé này được nhà cưng chiều quá, em đừng để bụng.”

Sau khi ở bên Lương Dự Chu, bạn bè anh hầu như đều từng nhờ tôi bắt mạch cho bố mẹ họ.

Có lần tôi phát hiện mẹ A Thành có dấu hiệu bệnh dù vẻ ngoài chẳng có triệu chứng gì.

Dù khi ấy Lương Dự Chu đã khỏi hẳn bệnh, nhưng họ đều cho rằng tất cả nhờ vào y thuật của ông nội tôi, với tôi thì chỉ nửa tin nửa ngờ.

Thế nhưng A Thành vẫn nghe theo, đưa mẹ đi kiểm tra.

Kết quả là phát hiện sớm ổ bệnh trước khi chuyển thành ung thư, kịp thời can thiệp.

Cũng vì vậy, trong đám bạn của Lương Dự Chu, chỉ riêng A Thành là đặc biệt thân thiết và nhiệt tình với tôi.

“Tiểu thư Hạ không hiểu y thuật rồi. Khám bệnh cho người và thú cưng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

Tôi còn chưa mở miệng thì Lương Dự Chu đã lên tiếng.

Nhưng anh không hề đứng về phía tôi, giọng thản nhiên:

“Tiểu Du không phải người nhỏ nhen, cô ấy sẽ không để bụng chuyện tiểu thư Hạ vô tình thất lễ.”

Ngày trước cũng từng xảy ra chuyện tương tự.

Khi ai đó nói xấu tôi sau lưng, bị Lương Dự Chu nghe thấy, anh lập tức động thủ ngay tại chỗ.

Còn bây giờ thì sao?

Vì người đó là đối tượng môn đăng hộ đối được sắp đặt xem mắt, nên anh liền dễ dàng bỏ qua?

“Xin lỗi nhé chị Tang, là tôi lỗ mãng quá. Chị sẽ không để bụng đâu đúng không?”

Vừa nói, Hạ Uyển Đường vừa đặt bàn tay lạnh ngắt lên cánh tay tôi.

Một cơn khó chịu dâng trào, tôi sợ bản thân lộ cảm xúc trước mặt mọi người, vội vàng đứng dậy:

“Không sao, nhưng tôi cần ra ngoài một lát. Phiền cô tránh đường.”

Trong nhà vệ sinh, tôi phải điều chỉnh hơi thở rất lâu.

Cuối cùng quyết định sẽ sớm nói rõ ràng với Lương Dự Chu.

Khi quay lại phòng, có lẽ vì tôi đi quá vội, cửa phòng chưa khép kín.

Tiếng nói chuyện bên trong truyền ra rõ ràng:

“Chu, tuy Uyển Đường là em họ tôi, nhưng tôi vẫn phải nói một câu công bằng.

Nếu cậu muốn quay lại với cô ấy, thì hãy nói rõ với Tiểu Du đi.

Hai người bên nhau nhiều năm, cô ấy còn từng cứu mạng cậu.

Nếu còn chút lương tâm, thì đừng coi người ta như trò đùa nữa!”

Chương tiếp
Loading...