Keo Dán & Vết Cắt
Chương 1
Dung dịch vệ sinh phụ nữ của tôi cứ liên tục bị ai đó lén dùng.
Tôi hỏi hết lượt các bạn cùng phòng, ai nấy đều một mực phủ nhận.
Thậm chí có người còn mỉa mai tôi.
Nói tôi sống buông thả, mắc bệnh dơ bẩn có thể lây cho người khác.
Tức không chịu nổi, tôi lặng lẽ thay dung dịch vệ sinh bằng keo siêu dính.
Tối hôm đó.
Ký túc xá vang lên từng tràng thét chói tai không dứt.
01
Dạo này đúng là xui xẻo hết phần thiên hạ.
Không hiểu vì sao tôi lại bị viêm.
Vừa ngứa vừa rát, hành cho tôi mất ngủ suốt bao đêm liền.
Bác sĩ kê cho tôi một loại dung dịch vệ sinh đặc trị.
Tôi không dám phí một giọt.
Ngày nào cũng cẩn thận dùng theo đúng lời dặn.
Nhưng lượng dùng cho cả một tháng, tôi mới dùng một tuần đã thấy cạn đáy.
Ban đầu tôi còn nghĩ do mình tưởng nhầm.
Lại đi mua thêm một chai.
Lần này tôi cố tình đánh dấu ở vỏ chai.
Không ngờ mới hai ngày, đã vơi đi một đoạn lớn nữa.
Bệnh viện cách trường rất xa, đi lại phải đổi ba chuyến xe buýt, mất nửa ngày trời.
Số khám phụ khoa càng khó đặt hơn.
Lần trước tôi đặt năm cái báo thức mới tranh được một suất khám chuyên gia.
Đi một lần là tốn mất nửa tháng tiền ăn của tôi.
Tôi đau hết cả lòng.
Quan trọng hơn hết.
Thứ này là đồ tiếp xúc vùng kín.
Nghĩ tới chuyện có người dùng chung…trong lòng tôi liền thấy buồn nôn và khó chịu không chịu nổi.
Tôi cầm chai dung dịch đi hỏi một vòng trong ký túc.
Bạn cùng phòng là Trần Huệ Huệ và Lâm Thư Tâm đều lắc đầu nói không đụng vào.
Lúc đó, Vương Tĩnh Nghi ở giường đối diện đang kẻ chân mày.
Cô ta đặt bút xuống, giật chai dung dịch trong tay tôi, cố ý giơ cao lên để ai cũng nhìn thấy nhãn.
“Ơ kìa, thuốc trị dưới kia mà?”
Cô ta cố tình nâng cao giọng.
“Có người chắc là ra ngoài làm bừa, dính bệnh dơ bẩn rồi chứ gì?
Xì, đừng truyền sang tụi này nha!”
Lời vừa dứt.
Trần Huệ Huệ và Lâm Thư Tâm vô thức lùi lại.
Ánh mắt nhìn tôi tràn đầy hoảng sợ.
02
Tôi cuống quýt giải thích:
“Chỉ là viêm thông thường thôi, tôi còn có kết quả kiểm tra của bệnh viện hạng ba đây, các cậu xem…”
Nhưng Vương Tĩnh Nghi không thèm liếc lấy một cái.
Chỉ khoanh tay cười giễu:
“Diễn tiếp đi.
Chủ nhật tuần trước tôi tận mắt thấy cô từ xe Maybach màu đen bước xuống.”
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm:
“Cái ông già đó chắc bằng tuổi ba cô rồi ha? Buồn nôn thật!”
“Đó là phụ huynh của học sinh tôi dạy kèm!”
Tôi vội đến mức giọng cũng run lên.
“Hôm đó mưa lớn, chú ấy tiện đường đưa tôi về trường…”
“Lừa con ma ấy!”
Vương Tĩnh Nghi gào lên, ánh mắt dừng lại trước ngực tôi:
“Cô đúng là nồng nặc mùi quyến rũ, chỗ nào cũng phát tình, đã leo lên xe đàn ông lớn tuổi rồi còn bày đặt giả trong sạch?”
Cơn tức làm tôi run rẩy cả người.
Tôi đang định nói cho ra lẽ thì…
“Cạch!”
Vương Tĩnh Nghi đã ném chai dung dịch của tôi vào thùng rác.
“Ai biết đồ của cô có mang bệnh hay không? Chạm vào còn thấy tay muốn mục luôn!”
Cô ta chộp lấy bình xịt cồn, như phát điên mà xịt khắp người.
“Xúi quẩy quá! Nghe nói mấy bệnh này còn lây qua không khí đó!”
Hai bạn cùng phòng kia nghe vậy thì hoảng loạn, lập tức chen đến:
“Tĩnh Nghi, xịt cho tớ với!”
“Hồi nãy tớ hình như chạm vào rèm giường của cô ta rồi thì sao!”
“Tớ nữa… hôm nay còn nhờ cô ta mua đồ ăn… ôi trời, ghê quá…”
“…”
Vương Tĩnh Nghi cong môi, thân mật ôm vai hai người kia:
“Đi thôi mấy bé yêu, tụi mình ra mua nước sát khuẩn loại mạnh.
Tối nay phải xịt sạch ba lượt từ trong ra ngoài ký túc, chỗ nào cô ta chạm vào đều phải dội nước sôi!”
Bọn họ vừa cười vừa kéo nhau rời khỏi phòng.
Vài giây sau, cửa bật mở lần nữa.
Vương Tĩnh Nghi lao thẳng lại, dí bình xịt vào mặt tôi mà xịt liên tục:
“Thứ cần khử trùng nhất là chính cái ổ bệnh chứ ai!
Khuyên cô mau cút khỏi ký túc này, đừng ở đây làm họa cho người khác!”
Tôi bị xịt đến ho sặc sụa.
Nước mắt cứ thế rơi không ngừng.
Cô ta hả hê đóng sầm cửa, bỏ đi.
03
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, tức đến mức lồng ngực đau nhói.
Dựa vào cái gì chứ?
Rõ ràng là đồ của tôi bị người ta lén dùng, thế mà giờ còn bị vu họa, bôi nhọ?
Nhịn một chút thì tắc tuyến vú.
Lùi một bước thì u xơ tử cung.
Ban đầu tôi còn nghĩ… hay thôi bỏ qua đi.
Mua ổ khóa về, khóa hết đồ lại.
Phiền thì phiền thật, nhưng ít ra khỏi phải trở mặt với nhau.
Nhưng bây giờ?
Bỏ mẹ nó chứ!
Bọn nó không xứng được tôi nhường nhịn.
Tôi hít sâu một hơi, mở ứng dụng mua sắm.
Keo siêu dính — đặt hàng.
Camera siêu nhỏ — đặt hàng.
Yêu cầu giao gấp — tất cả đều phải nhận ngay trong tuần.
Vài ngày sau, hàng đến.
Nhân lúc ký túc không có ai, tôi lắp camera vào góc khuất trên kệ sách.
Sau đó, tôi đổ dung dịch vệ sinh còn lại sang một chai rỗng đã chuẩn bị trước.
Rồi rót keo siêu dính vào chai.
Loại keo này không màu, không mùi, độ loãng lớn, nhìn qua chẳng khác gì dung dịch vệ sinh.
Nhưng độ dính thì cực kỳ mạnh.
Người bán nói thép còn dính chặt, không bong được.
Cuối cùng, tôi lấy nhãn có chữ [Keo] dán lên thân chai.
Làm xong hết mọi thứ, tôi đẩy chai vào góc trong cùng của bàn như bình thường.
04
Đêm hôm đó.
Một tiếng hét xé họng vang lên chấn động cả tầng.
Tôi bị dọa cho tỉnh giấc, chạm phải ánh mắt đầy hoảng loạn của hai bạn cùng phòng.
Ba chúng tôi tròn mắt nhìn nhau.
Rồi đồng loạt nhận ra giường của Vương Tĩnh Nghi… trống trơn.
Tim tôi thịch một cái.
Một ý nghĩ lóe lên:
Không phải chứ? Đừng nói là thật…
Tôi vội tụt xuống giường.
Nhìn bàn học — chai dung dịch quả nhiên biến mất.
Cùng lúc đó.
Trong nhà vệ sinh vang lên những tiếng gào khóc chói tai.
Tiếng sau cao hơn tiếng trước, nghe mà rợn cả sống lưng.
“Là Tĩnh Nghi!”
Trần Huệ Huệ phản ứng đầu tiên, lao tới đập cửa nhà vệ sinh rầm rầm.
“Tĩnh Nghi! Cậu sao vậy? Mở cửa đi!”
Đáp lại cô ấy chỉ là tiếng la thảm thiết và những âm thanh giãy giụa nặng nề.
Tay nắm cửa bị vặn liên tục, kêu cạch cạch, nhưng cửa không nhúc nhích.
Vương Tĩnh Nghi đã khóa trái ở bên trong.
Tiếng động nhanh chóng khiến quản lý ký túc chạy đến.
Phía sau còn kéo theo cả đám sinh viên bị đánh thức, ùa tới hóng chuyện.
“Tránh ra! Tất cả tránh ra! Nửa đêm nửa hôm làm cái gì vậy!”
Bà quản thúc đẩy mạnh một cái — cửa bật mở.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tất cả mọi người đều không khỏi hít vào một hơi lạnh buốt.
Không khí trong phòng chết lặng.
05
Vương Tĩnh Nghi ngã khuỵu dưới đất.
Khuôn mặt trắng bệch, toàn thân co giật dữ dội.
Hai tay cô ta treo lơ lửng giữa không trung, muốn chạm vào cũng không dám chạm.
Và ở vị trí mấu chốt ấy — keo siêu dính đã hoàn toàn đông cứng.
…keo đã dính chặt phần da thịt lại với nhau.
Nhăn nhúm, méo mó, rìa ngoài còn loang lổ vài vệt máu.
Giống như một trái sung chín bị nứt toác.
Rõ ràng là Vương Tĩnh Nghi đã thử mạnh tay kéo ra, nhưng càng gỡ chỉ càng rách nặng hơn.
Cái chai dán nhãn [Keo] nằm lăn lóc bên cạnh, lặng lẽ tố cáo tất cả những gì vừa xảy ra.
“Trời ơi má ơi!”
Quản lý ký túc sống hơn nửa đời người cũng chưa từng gặp cảnh tượng này.
Bà hoảng hốt đến mức giọng cũng vỡ ra thành hai quãng.
“Con gái à, con hết não rồi hả?
Cái thứ đó mà cũng đổ keo vào được sao?
Con tưởng đang dán dép à?”
Sinh viên xung quanh lúc này mới hoàn hồn.
Tiếng bàn tán rộ lên như nồi áp suất bung nắp:
“Trời ơi… đây là cái ‘giới’ truyền thuyết đó hả?”
“Có khi đang thực hiện nhiệm vụ gì đó. Gan cũng to thật!”
“Tôi xong rồi, từ giờ không dám nhìn keo dán nữa… tâm lý tổn thương quá…”
“…”
Những ánh mắt kinh hoàng như kim nhọn đâm thẳng vào người Vương Tĩnh Nghi.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, nhưng cơn đau dữ dội khiến một câu chửi trọn vẹn cũng không thốt nổi.
Trong sự tra tấn kép giữa thể xác và sự mất mặt ê chề, Vương Tĩnh Nghi cuối cùng cũng không trụ nổi nữa.
Mắt trợn trắng, ngất lịm.
“Trời ơi, chết người rồi!!”
Bà quản lý ký túc sợ đến tái mét, tay chân luống cuống.
Vừa rút điện thoại, tay vừa run cầm cập ấn số:
“Alo? Ban hậu cần phải không?
Nhanh! Gọi xe cấp cứu!
Có sinh viên… tự… dính… dính keo vô người rồi!”
“Trời ơi tui nói không rõ đâu!
Mấy người tới liền đi!
Tôi trông ký túc hai mươi năm rồi, chưa từng thấy đứa con gái nào… hổ báo thế này luôn á!”
06
Tiếng còi xe cấp cứu từ xa dần lại gần, cuối cùng dừng ngay dưới ký túc xá.
Vương Tĩnh Nghi được nhân viên y tế khiêng ra trên cáng, phần thân dưới phủ kín bằng tấm khăn trắng, nhìn qua là biết… chuyện rất không đơn giản.
Bên dưới ký túc, sinh viên đã bu kín không còn lối đi.
Nhiều người kiễng chân giơ điện thoại quay chụp.
Tiếng xì xào, tiếng chụp ảnh vang lên liên tục.
Tin đồn trong trường vốn lan nhanh như gió.
“Nghe nói chưa? Nhét dị vật vào trong rồi lấy không ra được đó!”
“Sai rồi! Tin mới nhất là cô ta muốn biểu lộ lòng trung trinh với một đàn anh, tự thề giữ mình trong sạch, rồi… tự bịt nó lại!”
“Hả?! Hardcore vậy luôn á? Khóa vật lý luôn hả trời?!”
“Đổ nguyên chai keo siêu dính đấy, sau này còn tách nổi không?”
“Bạn tôi có đàn em học cùng ký túc, bảo trong phòng họ có người bị bệnh dơ… chắc là cô ta?”
“Tsk tsk, chơi bời thế thì không bệnh mới lạ.”
“…”