Hôn Nhân Hợp Đồng Thành Ngọt Ngào

Chương 1



Buổi họp sáng thứ Hai, sếp lỡ lời, cả phòng im phăng phắc, chỉ có mình tôi cười khúc khích.

Sếp sa sầm mặt:

“Lương Khê, lặp lại câu vừa rồi mười lần.”

Tôi: “……”

Tối về đến nhà.

Sếp quỳ, tôi đứng.

Hai tay tôi chống hông:

“Chu Tự, chép mười lần nội quy làm chồng đi.”

Sếp: “……”

1

Tôi và Chu Tự là hôn nhân liên minh thương mại.

Nhà anh có tiền, nhà tôi cũng có tiền.

Vì muốn càng giàu hơn, chúng tôi đến với nhau.

Kết hôn được ba tháng, tôi bắt đầu có chút phiền não nhỏ.

Hình như… tôi thích Chu Tự mất rồi.

Chuyện này vốn dĩ rất bình thường thôi.

Dù sao gương mặt đó được mệnh danh là “chỉ cần nhìn thêm một lần là sẽ đầu hàng” – một vũ khí tối thượng.

Tôi ba tháng mới đầu hàng, coi như cũng cứng rắn rồi.

Nói đúng ra, đây phải là chuyện đáng vui, dù sao anh ta đã là chồng tôi.

Hôn nhân có tình cảm thì vẫn bền hơn hôn nhân không có tình cảm.

Nhưng…Tôi và anh có thỏa thuận tiền hôn nhân!

Nhà hai bên đều không phải dạng dễ, giấy tờ phân chia tài sản nhiều không đếm xuể, ký đến mức tay muốn rụng.

Nhưng cái làm tôi bận tâm là bản thỏa thuận riêng chỉ có hai chúng tôi biết – về chuyện sau khi kết hôn.

Yêu cầu của Chu Tự rất đơn giản: Làm một người vợ đủ chuẩn.

Còn yêu cầu của tôi cũng chỉ có ba điều:

Đời tư đơn giản.

Lối sống lành mạnh.

Chỉ nói chuyện tiền, không nói chuyện tình cảm.

Lúc ký, tôi còn hùng hồn tưởng rằng, dù kết hôn rồi tôi vẫn có thể sống kiểu “độc thân giả” tự do tự tại.

Ai ngờ, người đầu tiên phá luật lại là tôi.

Thật đúng là tự vả!

Gương mặt đẹp đúng là hại người mà.

Từ lúc nhận ra bản thân có chút động lòng với Chu Tự, tôi thấy mình cư xử với anh cứ lạ lạ.

Tôi không nhịn được mà cứ nhìn anh hoài.

Trước đây, ở nhà chúng tôi mạnh ai nấy làm việc riêng, bình yên vô sự.

Anh xem sổ sách công ty, tôi nghiên cứu mỹ phẩm dưỡng da.

Nhưng giờ thì tôi không yên nổi.

Chỉ cần biết anh đang trong thư phòng, tôi lại không nhịn được mà bưng trái cây vào, hoặc pha cho anh một tách cà phê.

Chu Tự tháo kính gọng vàng, day day thái dương, ngẩng lên nhìn tôi:

“Có việc gì nhờ tôi sao?”

“Không…” Tôi vội vàng phủ nhận, rồi chợt nghĩ ra, lí nhí: “…Có.”

“Cứ nói.” Anh dựa lưng ra ghế, nhận lấy cốc cà phê tôi đưa, nhấp một ngụm rồi khẽ nhíu mày.

“Không hợp khẩu vị à?” Tôi hỏi.

“Ngọt quá.” Anh nói.

Tôi ngạc nhiên, rõ ràng tôi đâu có cho nhiều đường?

Dưới ánh mắt thúc giục của anh, tôi vào chuyện chính:

“Em muốn đến công ty anh làm việc, anh sắp xếp cho em một vị trí nào đó đi.”

Đây là ý tưởng bạn thân bày cho tôi.

Cô ấy bảo, cứ sống kiểu nhàn nhã shopping uống trà thì không thể cưa đổ một ông chồng cuồng công việc như Chu Tự được.

Muốn anh yêu mình triệt để, thì không chỉ tối phải quấn lấy anh, mà cả ban ngày cũng phải ở trước mặt anh mới được.

Tôi nắm chắc đạo lý này, liền chủ động đề nghị:

“Làm thư ký của anh có được không?”

Chu Tự bỗng khựng lại, sau đó thẳng thừng:

“Không được.”

Tôi vô thức bĩu môi.

“Làm việc vặt đi.” Anh nhượng bộ, “Em qua phòng thư ký của anh, làm tạp vụ.”

“…” Làm tạp vụ thì làm tạp vụ, miễn là vào được phòng thư ký của anh là được!

2

Rất nhanh, tôi đã trở thành nhân viên thuộc văn phòng Tổng giám đốc của Tập đoàn Húc Nhật.

Tôi cầm tấm thẻ nhân viên, nhìn dòng chữ “Văn phòng Tổng giám đốc” dưới tên mình mà cười toe toét.

Chỗ này chỉ cách văn phòng của Chu Tự một bức tường, cực kỳ tiện để tôi “lượn lờ” trước mặt anh.

Nhưng chưa vui được bao lâu, tôi đã phát hiện vấn đề.

Những người không có việc thì không được vào văn phòng Tổng giám đốc, còn Chu Tự thì căn bản không bao giờ bước qua phòng chúng tôi.

Anh muốn gặp ai chỉ cần gọi nội tuyến.

Cả ngày trôi qua, tôi còn chưa thấy bóng dáng anh đâu!

Cứ như thế này, bao giờ tôi mới cưa đổ được ông chồng cuồng công việc đây?!

Tôi uể oải than thở với bạn thân.

Cô ấy bảo:

“Người ta gọi nội tuyến là vì có việc, còn bà cả ngày chưa đụng nổi góc giấy tờ nào. Bà mong ảnh gọi bà để… tán tỉnh chắc?”

Hai chữ “tán tỉnh” làm tôi đỏ mặt.

Tôi nghiến răng:

“Anh dám gọi, tôi dám tán!”

Không ngờ, vừa dứt lời, Chu Tự thật sự gọi tôi.

Điện thoại nội tuyến reo, giọng anh lạnh mà trầm vang lên:

“Pha cho tôi một ly cà phê mang vào.”

Cạch một tiếng, anh dập máy luôn.

Không có cơ hội tán tỉnh gì hết!

Tôi vừa nghiến răng chửi thầm cái đồ “chồng chó”, vừa ngoan ngoãn đi pha cà phê.

Gõ cửa bước vào, tôi lễ phép:

“Tổng giám đốc, cà phê của anh đây.”

“Để đó.” Anh khẽ hất cằm.

Tôi thong thả bước tới, ánh mắt không kìm được mà liếc sang anh.

Chu Tự ngồi sau bàn làm việc rộng lớn, phía sau là kệ sách kín tường.

Anh hơi cúi đầu, cầm cây bút máy viền vàng, viết gì đó lên giấy.

Bộ vest ba mảnh chỉnh tề không hề xô lệch.

Chiếc cà vạt xanh sẫm kẻ chéo trên cổ anh… chính là tôi thắt cho anh sáng nay.

Đặt cà phê xuống bên tay anh, anh kéo ghế ra, ngẩng đầu nhìn tôi:

“Có quen việc chưa?”

“Có hơi buồn chán.” Tôi thật thà.

“Tôi tưởng em sẽ thích công việc nhàn rỗi.”

Tôi ngước mắt:

“Bận một chút vẫn hơn.”

Trong lòng tôi bổ sung thêm: Tốt nhất là bận quanh anh!

“Hiểu rồi.” Anh gật đầu.

Rồi công việc của tôi tăng gấp đôi.

Toàn bộ việc đưa giấy tờ, pha cà phê đều dồn hết cho tôi – danh chính ngôn thuận làm “tạp vụ”.

Nhưng nhờ vậy tôi càng có nhiều cơ hội xuất hiện trước mặt anh, tôi thấy quá hài lòng.

Thậm chí, nhờ mấy món quà vặt và trà chiều, tôi còn thành công lấy lòng đám đồng nghiệp.

Giờ lúc họ tám chuyện cũng kéo tôi vào!

Giờ nghỉ trưa.

Tôi vừa khuấy trà, vừa nghe một chị cười trêu:

“Lương Khê, cảm giác lần đầu gặp mặt Tổng giám đốc nhà mình thế nào?”

Tôi cười nhạt:

“Hơi rung động.”

Đó là thật.

Lần đầu gặp Chu Tự là ở tiệc sinh nhật ba tôi.

Anh đến trễ, tay xách áo vest, chỉ mặc sơ mi với áo gile, dây chain bạc trước ngực khẽ lay động, tóc hơi rối.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tóc mái anh bay lên, để lộ đường chân mày tinh tế.

Anh ngẩng đầu, khí chất sắc bén ấy khiến cả buổi tiệc như lu mờ.

Cái mặt đó đúng chuẩn “trấn sân khấu”, ai cũng quên mất anh đến muộn.

Anh chỉ nhã nhặn lịch thiệp chào hỏi, thế là đủ khiến người ta không rời mắt.

“Đừng có rung động bậy, người ta có vợ rồi đó!” Một đồng nghiệp bá vai tôi nói.

“Ơ?” Tôi giả vờ ngơ ngác.

Chuyện tôi và Chu Tự cưới nhau vốn công khai, nhưng mọi người chỉ biết anh lấy tiểu thư nhà họ Thế Giai, chứ không biết tiểu thư đó là tôi.

Nhờ cha mẹ tôi muốn bảo vệ tôi, để tôi lớn lên thoải mái không áp lực.

“Ba tháng nay, Tổng giám đốc chưa hề tăng ca. Trước đây anh ấy nổi tiếng là cuồng công việc, ngày như muốn bẻ làm 48 tiếng dùng cho đủ ấy.”

Tôi chớp mắt.

Muốn nói: Thật ra anh ấy vẫn tăng ca… ở nhà.

“Điển hình là mê vợ bỏ giang sơn!” Có người xen vào.

Một chị lại nhìn tôi, nhướng mày đầy tám:

“Tụi này đoán chắc chắn anh ấy yêu vợ lắm, không thì sao bỏ tăng ca, ngày nào cũng đúng giờ về nhà với vợ chứ?”

“…” Nghĩ nhiều quá rồi.

Thực tế là… vợ anh ấy mỗi ngày đều đúng giờ đến công ty để cưa chồng thôi!

3

Để nhanh chóng “cưa” được Chu Tự, tôi bắt đầu đầu tư hơn vào khoản ăn mặc.

Dần dần, đống đồ công sở từ các thương hiệu nổi tiếng chiếm trọn một góc tủ đồ của tôi.

Mỗi ngày tôi thay một bộ, kiểu nào cũng có, chỉ để đi qua đi lại trước mặt Chu Tự.

Nhưng lạ thật, người đàn ông này lại chẳng hề có chút dấu hiệu nào là động lòng.

Vẫn khuôn mặt pokerface đó, vẫn cái dáng vẻ cuồng công việc đó.

Đến liếc thêm một cái cũng không.

Bực quá, tôi rủ bạn thân ra ngoài uống rượu.

Vừa thấy tôi hôm nay ăn mặc thế nào, cô ấy liền tặc lưỡi:

“Không phải tao nói chứ, định lực của Chu Tự mạnh ghê á. Mày xinh đẹp như thế này, mỗi ngày cứ quẩn quanh trước mặt ảnh mà ảnh vẫn không xi nhê gì? Ông này có phải đàn ông không vậy?”

Rồi cô ấy hừ một tiếng:

“Chứ tao á hả, tao đè mày ra lâu rồi!”

Tôi bật cười, đưa mắt liếc cô nàng, làm bộ hờn dỗi:

“Đáng ghét!”

Rồi nghiêm túc nói:

“Mày nói xem, có khi nào anh ta thích đàn ông không?”

“Chưa nghe tin đồn gì hết,” Nhan Khả suy nghĩ một chút, “Nếu ảnh thích đàn ông thì trong giới kiểu gì cũng có gió thổi chứ.”

Tôi nghe cũng hợp lý, nhưng vẫn chu môi đầy ấm ức.

Nhan Khả khoác vai tôi, an ủi:

“Hay đổi chiến thuật đi. Thật sự thích thì cứ mạnh dạn mà theo đuổi, miễn cuối cùng ở bên nhau được thì ai theo ai đâu quan trọng.”

“Không được!” Tôi nghiêm túc phản đối ngay.

Chương tiếp
Loading...