Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Họa sĩ
Chương 9
Ánh mắt cô ấy thoáng chốc hoảng loạn, rồi nhanh chóng mở cặp tranh, rút ra một tờ, đi tới trước mặt tôi.
‘Phịch’ một tiếng, tấm tranh đập lên ngực tôi.
"Cho anh đấy, bình thường tranh của em là phải trả tiền đó!"
Giọng điệu kiêu ngạo, ánh mắt lanh lợi như một tinh linh nhỏ.
Như thể tôi vừa được chiếm món hời lớn vậy.
Tôi còn chưa kịp hỏi số điện thoại, cô ấy đã lướt qua tôi, bước đi thật nhanh.
"Đây chẳng phải là bức anh thích nhất à?"
Uyển Uyển đi đến, nhìn theo hướng tôi đang ngắm.
"Em cứ tưởng anh chỉ đơn giản là thích bức tranh này thôi, vì nó vẽ anh thật trẻ trung!
Nhìn ánh sáng ấy kìa, chiếu lên người anh như thể một vị thần giáng trần.
Hóa ra thích tranh là giả, thích tranh là yêu lây, còn người anh thật sự yêu... là người cầm cọ."
Ngay sau đó, Uyển Uyển chỉ vào góc dưới bên phải bức tranh:
"Không phải có ghi tên à? ‘Tần Doanh’."
Tôi muốn nói.
Sau đó tôi từng nhờ người tìm cô ấy.
Lục tung giới mỹ thuật ở quốc gia cô ấy du học, vẫn không tìm thấy.
"Tần Doanh..."
Uyển Uyển lẩm bẩm, "Tên này quen quá... hình như em từng nghe ở đâu rồi…"
3
Tôi từng nghĩ, nếu gặp lại, sẽ nói gì đây?
"Chào, là em à?"
"Trùng hợp thật, lại gặp nhau rồi!"
"Những năm qua em sống tốt chứ? Còn nhớ anh không? Em từng vẽ cho anh một bức tranh, không lấy tiền, tính ra anh lời to luôn ấy…"
Không ngờ lần gặp lại...
Lại là âm dương cách biệt.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với tin cô ấy qua đời, cảm giác không chân thật chút nào.
Cô mèo lười biếng, tinh linh lanh lợi ấy... sao có thể không còn nữa?
"May mà anh chưa bắt đầu yêu cô ấy."
Uyển Uyển nói.
Không.
Nếu như bắt đầu sớm hơn...
Có khi đã không xảy ra vụ cháy kinh hoàng đó!
Trong lòng tôi ngổn ngang tiếc nuối, lẫn đau đớn.
Cảm giác như mảnh thủy tinh cứa qua tim.
Mảnh nhỏ, mà đau sâu.
4
Tôi đọc gần như toàn bộ các bài viết về Tần Doanh.
Rồi phát hiện một gương mặt quen thuộc trong một đoạn video.
Tần Hựu.
Hóa ra là em trai cô ấy!
Cậu trai này mấy hôm trước từng đến tìm tôi.
Nhà cậu có một xưởng gia công kim loại màu, dựa vào mỏ của bố cậu.
Muốn tôi đầu tư vòng thiên thần.
Tôi không có hứng thú với ngành công nghiệp nặng, từ chối ngay tại chỗ.
Nhưng sau đó, tôi giao cho trợ lý ba việc:
Thứ nhất, giấu tên đấu giá, mua lại bức tranh Tần Doanh sắp mang đi thi với giá cao.
Thứ hai, bảo Tần Hựu cứ giữ liên hệ, tôi sẽ cân nhắc thêm.
Thứ ba, điều tra nhà họ Tần, đặc biệt là mối quan hệ giữa Tần Doanh và họ.
5
Không điều tra thì thôi, càng điều tra càng rúng động…
Tần Doanh từ nhỏ đã bị đuổi ra khỏi nhà cùng mẹ.
Mẹ con Tần Tuyết ức hiếp họ thế nào, Tần Doanh phản kháng ra sao;
Video tiệc ăn mừng được gửi đến máy tôi.
Nhiều năm qua, Tần Tuyết lợi dụng danh tiếng của Tần Doanh để quảng bá cho phòng tranh của mình;
Thậm chí, khi Tần Doanh vừa qua đời không bao lâu, Tần Tuyết đã vội vàng mang một chồng tranh đầy kỹ thuật ra ngoài, lấy danh tiếng của chị gái làm bàn đạp để leo lên!
"Đúng là đồ ghê tởm! Mà cũng dám dòm ngó chị dâu tương lai của em! Anh, xử bà ta đi!"
Uyển Uyển bên cạnh làm động tác "bẻ gãy cổ" rất dứt khoát.
Tôi nhướng mày, nhìn cô ấy.
"Ơ, em học kinh tế mà!"
Uyển Uyển nói tiếp:
"Vốn mà đạt 50% lợi nhuận thì sẽ bất chấp nguy hiểm.
Đạt 100% thì có thể chà đạp cả luật pháp.
Còn nếu tới 300%... thì tội ác nào cũng dám làm!"
"Anh nhìn Tần Tuyết xem, chỉ dựa vào việc giẫm lên chị mình đã được bao nhiêu lợi lộc?
Chưa kể, sau này còn có tài sản của bố cô ta."
Tôi vẫn nhìn cô ấy, nhưng tôi để tâm đến một câu khác hơn:
"Chị dâu tương lai? Hửm?"
Uyển Uyển kéo dài giọng, ôm lấy cánh tay tôi:
"Tần Doanh và Tần Tuyết đấu với nhau bao năm, chị ấy từng thua bao giờ chưa?
Em không tin chị ấy dễ dàng chịu thua như vậy.
Mà anh cũng không tin, đúng không?
Xét cho cùng, chị ấy và anh là cùng một kiểu người!"
Tôi cảm thấy thật may mắn.
Cô em gái suốt ngày nghĩ đến yêu đương của tôi, may mà chưa đến nỗi ngốc hẳn.
Trợ lý hỏi có cần đi hỏi thăm bên công an không.
Tôi nói không cần.
Tôi tin cô ấy.
6
Tôi cố tình kéo dài việc xét duyệt dự án của Tần Hựu.
Cho cậu ta hy vọng, nhưng không cho quả ngọt.
Rồi từ đó tiếp cận được Tần Tuyết.
Hừ, người đàn bà hám danh này, mới gặp tôi lần đầu đã dính lấy ngay.
Tôi nâng cô ta lên.
Cô ta muốn bay, tôi cho cô ta lên mây.
Nhưng mỹ thuật không phải là lĩnh vực chỉ cần đẹp và có đại gia chống lưng là có thể leo lên hàng ngũ danh tiếng.
Cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực.
Tôi chờ.
Chờ một người quay về.
Vô số đêm, tôi giật mình tỉnh giấc.
Trong mơ, người ấy rời đi.
Tôi đầm đìa mồ hôi.
Lúc ấy tôi mới biết…
Tôi đã yêu cô ấy mất rồi.
Càng làm nhiều điều vì cô ấy, tôi càng cảm động chính mình.
Càng sa vào cái gọi là "yêu cô ấy", càng không thể dứt.
7
Buổi công bố tranh mới của Tần Tuyết, chính tôi sắp xếp.
Một năm.
Tôi nâng đỡ cô ta tròn một năm.
Đó là giới hạn của tôi.
Tôi không thể chịu nổi một người không có tài mà cứ tưởng mình là thiên tài.
Trong mắt cô ta, chinh phục đàn ông là chinh phục cả thế giới.
Hôm đó, khi tôi bước vào phòng tiệc, ánh mắt tôi lướt qua khu vực xanh.
Những người bạn thân của Tần Doanh đều lộ vẻ hân hoan.
Tôi lập tức đoán ra điều gì.
Không lâu sau, tôi thấy cô ấy!
Tôi siết chặt tay, cố nén xúc động muốn chạy đến ôm cô.
Cô ấy đã tới.
Chắc chắn có chuẩn bị.
Tôi chờ xem cô ấy sẽ lôi Tần Tuyết từ trên mây rơi xuống đất như thế nào.
Buổi họp báo diễn ra theo đúng quy trình.
Khi đoạn video giám sát xuất hiện trên màn hình lớn…
Người bị kéo xuống địa ngục lại là tôi!
Khi tôi thấy lưỡi dao vẽ cắm mạnh vào má cô ấy, trái tim tôi đau đến nghẹt thở.
Tôi không thể nhịn thêm được nữa, bước nhanh về phía cô.
A Doanh…
Đừng đẩy anh ra…
(TOÀN VĂN KẾT THÚC)
Nguồn: Zhihu – Tác giả: Yến Hà Thanh (晏河清)