Giang Giang Bạch Cốt
Chương 1
Ta không mảnh vải che thân mà tỉnh lại nơi bãi tha ma.
Vì muốn che giấu thân thể, ta liền lột sạch y phục của nam nhân nằm bên cạnh.
Khi tay ta chạm tới hạ y của hắn, một bàn tay vội vã nắm lấy cổ tay ta, ngăn lại.
“Nơi ấy... không thể.”
1
Ta vốn chỉ là một bộ xương trắng trong núi, mấy trăm năm qua lang bạt ở bãi tha ma, chỉ mong cầu có ngày tu luyện thành hình người.
Công sức không phụ lòng người, ta ngày đêm hấp thu tinh hoa trời đất, cuối cùng cũng được toại nguyện.
Chỉ là… Ta cúi đầu nhìn thân thể trần trụi không mảnh vải che thân.
Tố Hòa tỷ tỷ từng nói, con người khác với bạch cốt như chúng ta, bọn họ luôn mặc thật kín để che thân là vì giữ lễ.
Ta tuy không hiểu “che thân” nghĩa là gì, nhưng đã hóa thành người, đương nhiên phải giống người phàm.
Ta đưa mắt đảo quanh, cuối cùng dừng trên nam nhân nằm cạnh.
Hắn hình như đã tắt thở. Ta ngắm khuôn mặt tuấn tú kia, không khỏi tiếc nuối trong lòng. Sinh ra đẹp như vậy, tiếc là chết rồi.
Y phục loài người rất rườm rà, ta tốn không ít công sức mới lột được hết áo ngoài. Đến khi chỉ còn lại mỗi chiếc khố, ta sững lại.
Đó là thứ gì? Ta chớp mắt mấy lần, hiếu kỳ nhìn chằm chằm.
Ta cúi đầu nhìn chính mình.
Trống không.
Chẳng lẽ trong đó có giấu vật báu? Ta ngồi xổm xuống, vừa định cởi khố của hắn.
Một bàn tay chợt giữ chặt ta lại: “Nơi đó, không được.”
Giọng nam nhân khàn nóng, nghe ra có phần cố sức. Ánh mắt hắn mờ mịt, có lẽ động tác vừa rồi làm vết thương trên tay nứt ra, gương mặt cũng thoáng lộ vẻ đau đớn.
Ta ngẩn ra nhìn hắn, lúc này mới nhận ra thương tích trên người hắn. Vết thương do kiếm gây ra, vết thương cũ mới đan xen chằng chịt, khắp người không chỗ nào lành lặn.
Hắn thấy ta nhìn đến ngây ra, có phần lúng túng quay đầu đi, tay vẫn kiên quyết giữ lấy ta không cho chạm vào.
Tố Hòa tỷ tỷ từng dặn, không được ép người khác.
Đã vậy, hắn không muốn cho ta xem, ta cũng không ép buộc. Ta nhìn gương mặt của hắn tái nhợt, rõ ràng rất đau đớn. Đã lấy y phục của người ta, cũng không thể không trả ơn.
Ta ngẫm nghĩ một lát: “Ngươi còn cử động được không?”
Hắn nghiến răng lắc đầu.
Ta khẽ thở dài, cố sức đỡ hắn ngồi dậy.
“Ngươi theo ta xuống núi đi, ta đưa đi ngươi tìm Tố Hòa tỷ tỷ, tỷ ấy nhất định có cách cứu ngươi.”
Tên đàn ông này nhìn thì gầy, mà thịt trên người cứng như đá, làm ta ôm khó nhọc vô cùng.
“Ta tên là Giang Giang, còn ngươi tên là gì?”
Hắn im lặng chốc lát rồi đáp: “Gọi ta là Tống Ngọc là được.”
Ta gật đầu, nghĩ bụng cái tên quả thật dễ nghe hơn của ta.
2
Tố Hòa tỷ tỷ đã tu thành hình người từ lâu. Nhưng tỷ tỷ không rời núi Muôn Trùng, mà dựng một căn nhà tre dưới chân núi.
Ban đầu tỷ tỷ nói không yên lòng vì ta, muốn đợi ta tu thành rồi mới đi. Về sau ta mới biết, tỷ tỷ ở lại không chỉ vì mỗi ta, mà còn vì chờ một nam nhân khác.
Khi ta cõng Tống Ngọc đến nhà tre, tỷ tỷ vẫn đang ngẩn ngơ nhìn chiếc vòng ngọc kia. Nghe tỷ tỷ nói, đó là tín vật duy nhất mà người kia để lại. Sau này nếu có tới cưới tỷ tỷ, ắt lấy vật ấy làm bằng.
Thấy ta đứng trước cửa, sắc mặt tỷ tỷ vốn tĩnh lặng đã thoáng rạng lên vẻ vui mừng.
“Giang Giang! Cuối cùng muội cũng hóa thành hình người rồi!”
Ta định nhào tới ôm tỷ tỷ, nhưng chợt nhớ trên vai còn đang cõng người. Suốt đường đi, Tống Ngọc đã mệt đến mê man.
“Tố Hòa tỷ tỷ, muội nhặt được một nam nhân, tỷ mau xem giúp muội đi.”
Tố Hòa tỷ tỷ nhìn nam nhân trần như nhộng, ánh mắt nghi hoặc quét qua ta. Nhưng mặt mày ta thản nhiên, thật thà chẳng có bí mật gì che giấu.
Tỷ tỷ cẩn thận xem xét vết thương của Tống Ngọc, lông mày nhíu chặt.
“Những vết này mỗi lần ra tay đều muốn lấy mạng, kẻ kia nhất quyết muốn giết hắn.”
Thương tích trên người Tống Ngọc quả thật đáng sợ, không biết kẻ nào lại ôm mối thù sâu vậy.
“Hắn còn cứu được không?”
Tố Hòa tỷ tỷ liếc ta, chậm rãi hỏi: “Hắn có hứa hẹn gì với muội không?”
Ta lắc đầu. Ta chỉ đơn giản sợ hắn chết.
Tỷ tỷ vỗ đầu ta, khẽ thở dài: “Sau này đừng tùy tiện nhặt nam nhân về, chỉ làm vướng bận trong lòng, chẳng có lợi lộc gì.”
Miệng thì nói vậy, nhưng tỷ tỷ vẫn nhận lấy Tống Ngọc. Không biết tỷ tỷ dùng cách gì, chỉ mấy hôm sau Tống Ngọc đã tỉnh, còn có thể xuống đất đi lại.
Thấy hắn đỡ hơn, ta sợ hắn ở trong phòng buồn chán, bèn thường rủ hắn lên núi săn thú hái nấm.
Phải nói Tống Ngọc vô cùng nhanh nhẹn, tay cung cực kỳ chính xác. Chỉ cần có động tĩnh, hắn lập tức nhắm đúng hướng bắn trúng con mồi.
Ta vừa khâm phục vừa tò mò: “Tống Ngọc, ngươi làm nghề gì mà giỏi thế?”
Hắn xách theo hai con thỏ, ấp úng nói: “Thường ngày theo phụ thân luyện tập thôi.”
Ta gật đầu: “Thì ra là thợ săn.”
Người trong núi đi săn đa phần giống chú Lý bên kia sườn núi, thô kệch, đen nhẻm, hiếm ai tuấn tú như Tống Ngọc. Nghe ta nói, hắn không nhận cũng chẳng phủ nhận.
Ta nhìn hai con thỏ còn giãy trong tay hắn, lại nhớ thương tích khắp người hắn.
“Sao ngươi lại ở bãi tha ma, còn bị thương nặng như thế?”
Tay Tống Ngọc đang lột lông thỏ chợt khựng lại, mím môi im lặng. Hồi lâu mới khàn giọng, nói: “Ta bị người khác bán đứng.”
Hắn hình như nhớ lại chuyện nặng nề, sắc mặt thoáng tối đi. Thấy hắn như vậy, ta bèn bắt chước người lớn dỗ trẻ con, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
“Tống Ngọc, đừng buồn, ta sẽ không bán đứng ngươi, vĩnh viễn không.”
Thân thể căng cứng của hắn chậm rãi thả lỏng, ánh mắt lại liếc thấy bàn tay kia của ta. Hắn như nhớ ra điều gì, gương mặt thoáng ửng đỏ.
Hắn khẽ ho một tiếng: “Sau này đừng tùy tiện kéo y phục của nam nhân.”
Ta nhìn mặt hắn hơi đỏ, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Nam nữ khác biệt.”
Ta mới hóa hình, thật sự không hiểu đạo lý nam nữ, vốn bọn bạch cốt như chúng ta nào có chia nam nữ. Bỗng nhớ tới cảnh hôm đó nhìn thấy của Tống Ngọc…
Ta chợt tỉnh ngộ.
Khác biệt? Ánh mắt ta lơ đãng rơi xuống dưới.
Hành động của ta có lẽ quá trắng trợn, Tống Ngọc giật nảy mình, theo phản xạ đưa tay che mắt ta.
“Giang Giang, ngươi…” Lòng bàn tay ấm nóng che lấy mắt ta, ta cảm nhận rõ nhiệt độ từ hắn. Hắn hình như hơi hoảng.
Ta đoán chắc là hắn đang bảo vệ báu vật của hắn.
“Ngươi đừng sợ, ta không cướp đâu.” Ta vốn muốn trấn an hắn, nào ngờ tay Tống Ngọc càng thêm nóng.
“Ngươi bị sốt à?” Ta lập tức gạt tay hắn ra, tính sờ trán hắn xem, lại bị hắn lúng túng ngăn lại.
“Trời không còn sớm, chúng ta nên về thôi.” Ta nhìn dáng hắn lảng đi luống cuống, nghĩ bụng hẳn là sốt thật rồi.
3
Tống Ngọc sau khi bình phục hẳn thì bắt đầu ra trấn tìm việc làm, mỗi ngày đều đi sớm về muộn.
Nhưng những ngày yên bình chẳng kéo dài bao lâu thì bị mấy kẻ không mời mà đến phá vỡ.
Từ sau khi hóa thành hình người, ta vẫn giữ thói quen tắm ánh trăng vào nửa đêm.
Hôm đó, ta treo mình trên cành cây, lặng lẽ tận hưởng ánh trăng. Bất chợt có mấy bóng đen lẻn vào trong sân.
Thân thủ của chúng lanh lẹ, mục tiêu rõ ràng là đi về một hướng. Ta nhìn kỹ, âm thầm kêu không ổn! Đó là phòng của Tống Ngọc!
Ta vội vàng nhảy xuống từ cành cây, lớn tiếng hô: “Tống Ngọc, chạy mau!”
Trong phòng vang lên tiếng giao đấu. Ai ngờ giây sau, mấy bóng đen đã bị đá văng ra ngoài.
Gần đó lập tức náo loạn, đêm đen chằng chịt bóng người, chẳng biết từ khi nào xung quanh đã xuất hiện một toán binh sĩ mặc giáp trụ.
Bọn họ giương cung nạp tên, bắn trúng bắp chân của đám hắc y nhân một cách chuẩn xác. Còn Tống Ngọc, áo mũ chỉnh tề, thản nhiên bước ra từ trong phòng, nhìn bọn thích khách với vẻ điềm đạm như thể sớm đã đoán trước.
Kẻ cầm đầu thị vệ tiến lên, chắp tay quỳ một gối: “Tướng quân, quả như ngài dự đoán, bọn chúng chịu không nổi mà ra tay.”
Tướng quân? Ta đứng ngây ra đó, ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt. Ánh trăng rọi xuống mặt Tống Ngọc, đổ dài thành một mảng tối.
Tống Ngọc mím nhẹ đôi môi, ánh mắt chỉ nhìn về phía ta: “A Bội, bắt sống.”
Khí thế ngút trời như vậy, sao có thể là con trai thợ săn. Từ lúc biết thân phận thật của Tống Ngọc, ta đã hiểu hắn sắp phải rời đi.
Mấy ngày trước lúc hắn đi, hắn sai người mang tới rất nhiều bảo vật. Có mấy món trang sức quý hiếm, lại có bánh trái tinh tế từ Minh Lâu.
Ta nhìn khắp căn phòng đầy những thứ đó mà chẳng dấy lên chút hứng thú nào.
“Về sau ta không ở bên cạnh, đừng tự mình lên núi sau săn thú hái nấm. Cần gì cứ sai người báo cho ta biết. Ta để lại cho ngươi mấy binh sĩ tinh nhuệ, đủ bảo vệ ngươi chu toàn. Ngươi thể chất âm hàn, phải nhớ đừng tham ăn đồ lạnh.”
Ta đưa tay bịt miệng hắn lại, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc kia.
“Ngươi đang nói lời từ biệt ư? Sau này sẽ không trở lại gặp ta nữa sao?” Ta buông tay, cố chấp đợi hắn trả lời.
Tống Ngọc vẫn mím môi thành một đường thẳng, lặng lẽ nhìn ta.
Ta vẫn không chịu thôi: “Thật sự không thể dẫn ta đi cùng sao?”
Hàng mi của Tống Ngọc cụp xuống, rốt cuộc vẫn không nói gì. Nhưng ta hiểu, đó chính là câu trả lời.
Trong ngực ta như có thứ gì thắt lại, tựa một bàn tay đè nặng, âm ỉ đau. Cảm giác ấy trước nay ta chưa từng nếm trải. Ta siết nắm đấm, nặng nề đấm lên vai hắn.
Ta vốn là bạch cốt tu luyện thành tinh, sức tay đâu nhẹ, đấm cho hắn lùi mấy bước, khẽ rên một tiếng.
“Ngươi cút đi.” Ta xoay người không nhìn vẻ mặt xúc động của hắn nữa.
Tên lang sói không có lương tâm, ta cứu từ bãi tha ma về, còn đối tốt với hắn như vậy, cuối cùng hắn chẳng thèm để ta vào lòng.
Tiếng vó ngựa dồn dập.
Ngày Tống Ngọc đi, ta không ra tiễn, chỉ lặng lẽ hé cửa sổ trên lầu nhìn trộm. Hắn khoác chiến bào, cưỡi tuấn mã, thật có dáng vẻ tướng quân oai phong lẫm liệt.
Hắn đứng chờ trước cửa nhà tre rất lâu, như thể muốn đợi ta ra tiễn, nhưng ta nhất định không ra.