Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Gặp đúng người, dứt khoát với quá khứ
Chương 5
Cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên nghĩ đến chuyện nghiêm túc đi là vừa rồi.”
19
Có nên đi không nhỉ?
Thành thật mà nói, sau khi trải qua chuyện với mẹ con Khúc Trì, tôi trở nên rất đề phòng người lạ.
Chỉ sợ bất cẩn một chút, lại trở thành “món ăn trên bàn tiệc của người khác”.
Nhưng người do cô Lưu giới thiệu thì chắc chắn không tệ.
Tôi có thể cảm nhận được thứ tình cảm ấm áp như tình mẫu tử từ cô.
Trực giác mách bảo tôi, cô Lưu thực lòng quý mến tôi, và thật sự muốn tốt cho tôi.
Tôi cũng không thể vì từng bị tổn thương mà khép kín lòng mãi được.
Thế là tôi trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc gọn gàng tươm tất, đúng giờ có mặt tại nhà hàng cô Lưu đã hẹn.
Vừa bước vào, tôi liền nhận ra người đàn ông trong bức ảnh.
Anh ấy nhìn rất ổn, khuôn mặt cương nghị, đường nét rõ ràng, khí chất nghiêm túc.
Nếu lên phim, có thể đóng vai chú công an là cái chắc.
Chỉ có điều, anh ấy cứ thi thoảng lại liếc đồng hồ, như thể đang vội gì đó.
Tôi vội bước nhanh tới, nói:
“Em không đến muộn chứ ạ?”
Tôi còn đến sớm 5 phút cơ mà!
Anh ấy nhìn tôi một cái, giọng trầm ổn:
“Em là Tiểu Thôi?”
Tôi gật đầu:
“Anh là người cô Lưu giới thiệu ạ?”
Cô Lưu từng dặn: bây giờ không nên tìm hiểu trước, nói chuyện trực tiếp sẽ dễ “bắt được tia lửa điện” hơn.
Vì thế, ngoài tên của nhau ra, tôi và người đối diện… gần như chẳng biết gì cả.
Thấy tôi đến đúng giờ, anh ấy gật đầu nói:
“Chào em, anh là Tống Phi.”
“Em là Thôi Tinh Tinh, chào anh.”
Sau đó là một khoảng im lặng đầy gượng gạo.
Cuối cùng vẫn là Tống Phi mở lời trước:
“Anh có gì dính trên mặt à?”
Bởi vì tôi cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh ấy.
Tôi ngập ngừng:
“Anh... trông rất giống cô Lưu…”
Lúc xem ảnh không rõ lắm, nhưng gặp ngoài đời thì đúng là giống y đúc!
Tống Phi cười bất lực:
“Anh biết ngay là giấu không nổi mà.
Thật ra… anh là con trai cô Lưu.”
Trời ơi.
Cô Lưu chơi lớn quá.
Giới thiệu chính con trai ruột của mình cho tôi luôn!
20
Cô Lưu và chú đều là cán bộ trong cơ quan nhà nước, điều kiện gia đình rất khá.
Nghe nói con trai cô là nghiên cứu viên tại viện nghiên cứu, đúng chuẩn "con nhà người ta", lại còn cao ráo, sáng sủa.
Một người như thế… còn cần mai mối sao?
Hình như thấy được sự ngạc nhiên trong mắt tôi, Tống Phi mỉm cười giải thích:
“Anh làm việc trong viện nghiên cứu, môi trường khá khép kín, ít có cơ hội tiếp xúc với con gái, nên vẫn độc thân đến giờ.
Còn mẹ anh… dặn anh rằng nếu em nhìn không thuận mắt ngay từ lần đầu thì đừng vội khai thân phận, để tránh sau này em thấy khó xử…”
Ừm, đúng kiểu lời cô Lưu sẽ nói thật.
Tôi bật cười thành tiếng:
“Cô Lưu hài hước ghê.”
Tống Phi nghiêm túc đáp:
“Anh cũng hài hước mà.”
“……”
Đúng là mẹ nào con nấy.
Tiếp theo đó, tôi và Tống Phi trò chuyện rất ăn ý.
Anh ấy nói chuyện điềm đạm, mạch lạc, tư duy rõ ràng.
Khi tôi kể về công việc, anh không những không tỏ vẻ chán, mà còn lắng nghe chăm chú, thậm chí đặt ra những câu hỏi rất sâu sắc.
Tôi thật sự cảm nhận được sự tử tế và trình độ từ con người này.
Ăn tối xong, Tống Phi đề nghị cùng đi xem phim rồi đưa tôi về.
Tôi chẳng có lý do gì để từ chối, vui vẻ gật đầu.
Ngay lúc chúng tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, phía sau chợt có giọng nam vang lên:
“Thôi Tinh Tinh? Là em à?”
Tôi quay đầu lại nhìn.
Trời ơi - là Khúc Trì.
Tên này còn chưa tuyệt chủng à?
Khúc Trì nhìn tôi, lại nhìn sang Tống Phi, vẻ mặt kinh ngạc.
Hiển nhiên là không thể tin được tôi vẫn còn có thể hẹn hò với một người đàn ông tử tế như thế này.
“Người này… là bạn trai em à?”
Thật là vô duyên!
Tôi không trả lời.
Thu lại nụ cười, bình thản nói:
“Bọn em đi đây.”
Khúc Trì đứng yên tại chỗ, định bước theo, nhưng do dự một lát rồi cũng không dám nhúc nhích.
Ra đến cửa, Tống Phi bước tới bên cạnh tôi, hỏi nhỏ:
“Đây là cái gã từng tính toán em đúng không?”
Tôi trợn mắt:
“Cô Lưu kể hết cho anh nghe à?”
Tôi thấy xấu hổ cực kỳ!
Tống Phi chỉ cười nhẹ:
“Gặp anh ta rồi, anh càng tự tin hơn.”
21
Thế là, tôi bắt đầu hẹn hò với Tống Phi.
Sự xuất hiện của anh khiến tôi càng thấm thía một câu nói:
“Tuy đều là con người, nhưng khoảng cách giữa người với người đôi khi còn lớn hơn giữa người với thằn lằn.”
Khúc Trì - chính là con thằn lằn đó.
Buồn cười nhất là sau này, anh ta còn lén lút gọi điện cho tôi, hỏi mẹ tôi đã khoẻ hơn chưa.
Liên quan gì đến anh?!
Tôi cũng muốn hỏi thăm mẹ anh ta vài câu lắm ấy chứ.
Tôi nói:
“Đỡ nhiều rồi, nhờ phúc của anh. Không có gì thì em cúp máy nhé.”
Khúc Trì vội vã giữ tôi lại:
“Ê ê đừng mà… bạn trai mới của em biết tình hình nhà em không?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Biết chứ.”
Anh ta thở dài một lúc, rồi nói:
“Cái tên đó nhìn trơn bóng lắm, không đáng tin đâu. Em phải cảnh giác đó!”
“……”
Vẫn cái giọng điệu đạo đức giả năm nào.
Anh ta tiếp tục:
“Tinh Tinh, anh biết ngày xưa anh làm tổn thương em sâu sắc… nhưng anh cũng là bất đắc dĩ.
Nửa năm qua, anh luôn nhớ tới em…
Nếu em bớt lo chuyện nhà mẹ đẻ, thì… bọn mình vẫn còn cơ hội…”
“Tút… tút…”
Tôi dứt khoát ấn nút đỏ, rồi chặn số ngay lập tức.
Giọng của anh ta, tôi không muốn nghe thêm lần nào nữa.
22
Một năm sau, tôi và Tống Phi kết hôn.
Trong tiệc cưới, cô Lưu - à không, giờ là mẹ chồng tôi, nắm chặt tay mẹ tôi, xúc động nói:
“Chị thông gia, thật sự cảm ơn chị đã nuôi dạy một cô con gái tuyệt vời thế này.
Sau này tôi sẽ coi nó như con gái ruột của mình mà đối đãi!”
Mẹ tôi chỉ biết cười gượng, cả người cứng đờ, gần như không dám ngẩng đầu nhìn tôi.
Trước khi cưới, mẹ tôi đã hỏi xin tiền sính lễ.
Bà nói đó là "tục lệ quê nhà", bảo chị tôi ngày xưa cũng nộp sính lễ cho bà.
Tôi nhàn nhạt đáp:
“Vậy con có được của hồi môn không?”
Mẹ tôi đương nhiên không muốn bỏ tiền ra.
Bà bèn nói:
“Nhà mình không khá giả. Con đi làm bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ không dành dụm được đồng nào?”
Tôi nói thẳng:
“Không có. Con lo được cho bản thân là may lắm rồi.”
Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ kể cho nhà biết tình hình tài chính của mình.
Ăn mặc thì đơn giản, nói chuyện cũng khiêm tốn, nên họ luôn tưởng tôi sống không khá khẩm gì.
Mẹ tôi nghe vậy thì bí, đành bảo:
“Vậy thì trừ ra một ít từ tiền sính lễ, chẳng phải là của hồi môn à?”
Tôi bật cười lạnh:
“Con cũng phải ‘nhập gia tùy tục’. Ở thành phố này, nếu không có của hồi môn thì cũng không đưa sính lễ.
Không ai bắt con gái đi làm để kiếm tiền nộp về nhà cả.
Có cho thì mới có nhận.
Tới lúc đó, mẹ muốn đến dự đám cưới thì đến, không muốn thì thôi, con không ép.”
Mẹ tôi trợn mắt, tỏ vẻ cực kỳ không hài lòng.
Nhưng bà biết tính tôi - nói là làm, nên cũng chẳng dám làm ầm lên.
Đến ngày cưới, bà thấy lễ cưới bên nhà chồng tôi được tổ chức cực kỳ hoành tráng, người nhà trai ai nấy đều ăn mặc chỉn chu, lịch thiệp, bà lập tức tự ti, từ đó không dám lên tiếng gây chuyện nữa.
Tổ chức đám cưới thật sự rất mệt.
Đến tối, cuối cùng tôi và Tống Phi cũng được về nhà nghỉ ngơi.
Tống Phi thay đồ trước, sau đó bước đến phía sau tôi, hôn nhẹ lên sau gáy rồi nói:
“Anh đi tắm trước nhé… bảo bối!”
Nhìn ánh mắt tha thiết của anh, tôi đỏ mặt, gật đầu:
“Đi đi, nhanh lên.”
Tống Phi vừa bước được hai bước, lại quay lại, ghé tai thì thầm:
“Em có muốn… tắm chung không?”
Mặt tôi đỏ bừng:
“Không!”
Tống Phi cũng ngượng đến mức vành tai đỏ lựng, không dám nói gì nữa, cắm đầu chạy thẳng vào phòng tắm.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng như trào dâng một dòng suối dịu ngọt.
Tất cả mọi thứ… đều quá tốt đẹp.
Cứ như đang nằm mơ vậy.
Đúng lúc đó, tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ.
【Tinh Tinh, anh nhớ em…
Sao em lại chặn anh? Có phải vì lúc trước anh làm em tổn thương quá sâu?
Thật ra, năm vừa qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh không nên vì bốc đồng mà chia tay với em.
Chúng ta quay lại đi, đời người như một vở kịch, vòng đi vòng lại… em vẫn là người tốt nhất với anh!!】
Tôi nhìn chằm chằm màn hình, chỉ muốn nói một câu:
"Thêm lần nữa anh còn làm phiền tôi, tôi sẽ báo công an đấy!"
Hết