Em Là Ánh Sáng Duy Nhất Của Anh

Chương 5



11

Hơn một năm sau, mọi chuyện đều đã lắng xuống.

Thẩm Ngôn Vũ bắt đầu chuẩn bị lễ cưới của chúng tôi.

Anh đưa ra rất nhiều phương án, còn tôi chọn một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài – kín đáo mà vẫn lãng mạn.

Ngày cưới, Nhạc Nhạc năm tuổi và Khai Tâm ba tuổi làm phù dâu – phù rể.

Mọi thứ… đều đẹp như mơ.

Buổi tối, tôi và Thẩm Ngôn Vũ nằm trên chiếc giường cưới rải đầy cánh hoa hồng.

“Hoan Hoan, đây không phải mơ đấy chứ?”

Tôi cắn mạnh vào tai anh một cái:

“Đau không?”

“Cắn thêm phát nữa thử xem?”

Tôi không nghĩ nhiều, thật sự định… cắn tiếp.

Ai ngờ anh lật người đè tôi xuống:

“Bác sĩ nói tình trạng của anh hồi phục rất tốt rồi, em có muốn… kiểm chứng không?”

Kiểm chứng thì kiểm chứng.

Có lý do gì để từ chối một người đàn ông hợp pháp – và cực kỳ hấp dẫn – như anh chứ?

Sau này, tôi hỏi anh:

“Nếu hôm đó không tình cờ gặp lại, liệu chúng ta có còn cơ hội không?”

Anh trầm ngâm, rồi khẽ gật đầu, cười chua chát.

“Quá trình điều trị của anh kéo dài gần năm năm.

Niềm tin, sự kiên nhẫn… đã sắp cạn rồi.

Dù bác sĩ nói có thể hồi phục, anh cũng thấy mệt mỏi quá.”

“Khi có Khai Tâm, anh thấy mình đã đủ rồi.

Lúc đăng bài công bố có con gái, anh đã tính cả… việc viết di chúc.”

“Vì… từ ngày để em ra đi, anh đã chuẩn bị sẵn cho việc sống cô đơn suốt quãng đời còn lại.”

Tôi siết chặt tay anh, lòng nghẹn lại.

Anh kéo tôi vào lòng, nụ cười dịu dàng:

“Cả đời người, để tìm được một người khiến tim mình rung động thật sự quá khó.

Anh nghĩ… mình đã may mắn lắm rồi.

Vì người anh yêu… cũng yêu anh.”

“Khi đó anh nghĩ, nếu trong hai ta chỉ có một người được hạnh phúc, thì nhất định phải là em.

Chỉ khi em hạnh phúc, anh mới thấy mình trọn vẹn.”

“May mà ông trời không bạc đãi anh.

Chỉ cần nhìn thấy Nhạc Nhạc, anh đã biết – chỉ có chúng ta bên nhau mới là viên mãn nhất.”

“Hoan Hoan, em biết không?

Em là khởi đầu của mọi may mắn trong đời anh.

Nơi nào có em, nơi đó có ánh sáng.

Lúc còn trẻ, anh cứ nghĩ giữ em bên cạnh là đủ, lại quên mất phải đồng hành cùng em.”

“Nhưng từ bây giờ, anh sẽ không để em cô đơn nữa.

Anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh.”

Câu nói dài lê thê ấy… lại khiến mắt tôi ươn ướt.

Thì ra, tôi cũng là ánh sáng rực rỡ nhất trong tim anh.

Tôi ôm chặt lấy anh, hôn đến mức không thở nổi.

“Em vốn không phải người làm ăn lỗ vốn đâu đấy.

Cả đời này anh ăn trọn phần lãi từ em rồi, anh định trả em kiểu gì?”

Thẩm Ngôn Vũ suy nghĩ một chút, đáp ngay:

“Vậy thì… anh sẽ mỗi ngày đều sạch sẽ thơm tho, chờ em về."

Ừm…

Cũng không tệ nhỉ.

12

Phiên ngoại – Góc nhìn của Thẩm Ngôn Vũ

Lúc Lâm Hoan mới đến nhà tôi, cô ấy không hay nói chuyện.

Ba tôi dắt cô ấy đến trước mặt tôi, nói:

“Về sau phải chăm sóc con bé thật tốt.”

Tôi chẳng phải kiểu con trai ngoan ngoãn gì, nhưng thật sự rất muốn chăm sóc cô ấy.

Dù biết cô ấy mạnh mẽ và gan lì, tôi vẫn không nhịn được mà muốn giúp đỡ.

Đôi khi… cô ấy còn chẳng giống con gái cho lắm.

Ngoài mặt thì dịu dàng, yếu ớt, nhưng lại có gan đè thằng bắt nạt mình xuống đất mà nện không thương tiếc.

Cô ấy từng nói:

“Tôi sẽ không để ai bắt nạt mình.”

Tôi trêu lại:

“Vậy nếu người ta bắt nạt tôi thì sao?”

Cô ấy nghiêm túc đáp:

“Vậy tôi sẽ giúp anh bắt nạt lại. Không ai được bắt nạt người nhà tôi.”

Lâm Hoan… coi tôi là người nhà.

Tôi đã vui đến mức muốn bay lên trời.

Lâm Hoan bắt đầu thích tôi từ khi nào nhỉ?

Chắc là lúc cô ấy mười lăm tuổi.

Bởi từ lúc đó, cô không còn mặt dày nhào lên giường tôi nữa.

Hồi nhỏ, cô thường không biết xấu hổ chui vào chăn tôi:

“Anh Thẩm à, giường anh ấm quá, hay tụi mình ngủ chung đi!”

Tất nhiên, lần nào tôi cũng lôi cô ấy ra ngoài.

Nhưng rồi đến một ngày, cô bắt đầu gõ cửa nhẹ nhàng, mặt đỏ ửng, nói chuyện với tôi bằng giọng nhỏ nhẹ…

Còn tôi, thích Lâm Hoan từ khi nào?

Chắc là từ rất sớm, từ cái khoảnh khắc tôi muốn chăm sóc cô ấy.

Chuyện vào giới giải trí chỉ là một sự trùng hợp.

Hôm đó tôi đi cùng Lâm Hoan mua đồ, lại đúng lúc có một buổi tuyển chọn.

Cô nhất quyết kéo tôi đăng ký.

Cô nói:

“Anh Thẩm đẹp trai như vậy, không làm minh tinh thì phí quá trời!”

Tôi… thật sự đẹp trai sao?

Thôi thì thử một lần vậy.

Nhận được thông báo vào vòng trong, ba khuyên tôi dừng lại.

Lâm Hoan lại đứng ra bảo vệ tôi.

Tôi hiếm khi thấy cô ấy nổi giận như thế.

Ba tôi rất thương cô, cũng chiều cô.

Nhưng Lâm Hoan chưa bao giờ ỷ lại vào điều đó.

Lần đầu cô cãi lại ba tôi – là vì tôi.

“Anh Thẩm làm gì cũng giỏi hết! Không tin thì chúng ta cược đi!”

Ba sững người một lúc, sau đó nhíu mày rồi ngẩng đầu nói:

“Vậy cưới con bé đi. Cưới rồi, lập gia đình, lòng dạ sẽ ổn định.”

Không đợi tôi lên tiếng, Lâm Hoan đã gật đầu.

Tôi vui sướng tột độ.

Cùng người mình thích đi hết quãng đời – đó là mơ ước cả đời của biết bao nhiêu người.

Vậy mà tôi… lại dễ dàng có được.

Giống như một giấc mơ.

Nhưng tình yêu của chúng tôi… không thuận lợi như vậy.

Vì sợ cô ấy thất vọng.

Vì không muốn để ba xem thường.

Tôi gần như ăn ngủ tại phim trường, ngày đêm cắm mặt vào đoàn.

Bên ngoài gọi tôi là “kẻ liều mạng”, nhưng sau lưng thì cười khẩy:

“Cố gắng vô ích mà thôi.”

Cũng đúng.

Trong giới này, không có quan hệ, không có tài nguyên, cố mấy cũng vô ích.

Nhất là một thằng vào nghề nửa chừng như tôi.

Nhưng tôi tin rằng:

Cơ hội chỉ đến với người đã sẵn sàng.

Và rồi, cuối cùng, sự cố gắng ấy cũng được nhìn thấy.

Đạo diễn nói tôi rất hợp vai – chỉ cần trải qua huấn luyện khắt khe một thời gian.

Tôi đồng ý ngay.

Huấn luyện cực khổ lắm – đánh đấm, cưỡi ngựa, rèn luyện thể lực sáng tối.

Nhưng mỗi sáng thức dậy, tôi đều thấy:

Mình đang tiến gần hơn tới giấc mơ.

Khổ thế nào cũng chịu được.

Lâm Hoan từng nói, tôi làm gì cũng có thể làm tốt nhất.

Sau đó, bộ phim ra mắt rất thành công.

Tôi cũng nhờ vai diễn đó mà dần đứng vững trong giới.

Tôi quyết định về nhà.

Thật sự đã lâu rồi không gặp cô ấy.

Tôi… nhớ cô.

Ngày hôm đó, trùng hợp là sinh nhật 24 tuổi của cô.

Không biết ma xui quỷ khiến gì, tôi bỗng muốn phá bỏ ranh giới giữa chúng tôi.

Tôi uống chút rượu, mượn hơi men để… lấy được cô.

Tôi còn nhớ như in gò má đỏ ửng của cô, cần cổ đầy dấu vết tôi để lại...

Đêm đó, tôi và cô – danh chính ngôn thuận.

Tôi từng nghĩ:

Hạnh phúc… cuối cùng cũng đến.

Dù chậm rãi, nhưng vẫn đến đúng lúc.

Nhưng một tai nạn lúc quay phim đã đẩy tôi xuống vực.

Bác sĩ chỉ nói hai chữ:

“Rất khó.”

Rất khó để có con.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là:

Lâm Hoan phải làm sao đây?

Tôi không dám quay về nữa.

Càng không dám để cô biết sự thật này.

Đó là nỗi tự ti sâu kín nhất trong đời tôi.

Tôi không cho phép hình ảnh “anh Thẩm tuyệt vời” trong mắt cô có bất kỳ vết xước nào.

Tuyệt đối không.

Tôi mất ba ngày để điều chỉnh tâm lý.

Đứng trước gương, tập nói đi nói lại câu:

“Chúng ta ly hôn đi.”

Cho đến khi tôi có thể thốt ra nó một cách thản nhiên.

Lâm Hoan rất ngạc nhiên.

Nhưng cô càng bình tĩnh hơn.

Cô vốn luôn như thế – mềm mại bên ngoài, kiên cường bên trong.

Tôi cố tìm cách bù đắp, nhưng cô dứt khoát từ chối.

Nửa đêm, kéo vali rời đi.

Cô từng nói sẽ không để ai bắt nạt tôi.

Còn tôi…

Lại chính là kẻ tổn thương cô nhiều nhất trên đời.

13

 

Tôi hiểu tại sao ba lại kiên quyết muốn tôi công bố chuyện đã có con gái.

Ông muốn tôi có một thứ để bám víu, một lý do để tiếp tục sống.

Khi có trách nhiệm, con người sẽ có ràng buộc.

Và ông muốn bé gái ấy trở thành sợi dây mà cả đời này tôi không thể dứt bỏ.

Sau khi chính thức công bố thân phận của Khai Tâm, tôi đã bắt đầu tìm luật sư soạn thảo di chúc.

Không ngờ… tôi lại có thể gặp lại Lâm Hoan.

Và gặp cả một phiên bản thu nhỏ của chính mình.

Thành phố này không lớn. Nhưng đủ để chúng tôi năm năm không hề chạm mặt.

Chỉ nhìn thoáng qua, tôi đã biết đó là con của tôi và cô ấy.

Thằng bé rất giống tôi, nhưng thần thái lại y hệt như Lâm Hoan.

Tôi cố đè nén sự xúc động trong lòng, không dám nhận con ngay, nhưng lại may mắn có được cách liên hệ mới với Lâm Hoan.

Khi ông trời một lần nữa cho tôi cơ hội, tôi đã thầm thề:

Tôi sẽ không bao giờ làm một kẻ nhút nhát chỉ biết lùi bước nữa.

Tôi biết cô ấy đang rối bời vì việc tìm người đại diện sản phẩm.

Tôi thì lại có chút quen biết với Diêu Điềm.

Thế là tôi đích thân đến gặp Diêu Điềm và quản lý của cô ta, mong họ xem xét lại chuyện nhận lời quảng bá.

Đổi lại, tôi đồng ý để Diêu Điềm đóng vai nữ chính trong phim mới của mình.

Nhưng… rắc rối cũng từ đó mà kéo đến.

Không biết là trùng hợp, hay có người cố tình giở trò.

Tin đồn giữa tôi và Diêu Điềm ngập tràn trên khắp các mặt báo giải trí.

Cũng may, phần lớn là hiệu ứng tích cực.

Danh tiếng Diêu Điềm tăng vọt, sự nghiệp của Lâm Hoan cũng được kéo lên theo.

Tôi hơi ‘vô tội’, nhưng kết quả thì đúng như mong đợi.

Chỉ là… dần dần, tôi phát hiện Diêu Điềm bắt đầu lấn lướt quá đà.

Có lẽ vì tôi quá mềm mỏng, cô ta thậm chí còn tính toán đến cả Nhạc Nhạc.

Đó rõ ràng đã chạm vào ranh giới cuối cùng giữa tôi và Lâm Hoan.

Nhưng tôi không thể để Lâm Hoan và con trai bị cuốn vào.

Lăn lộn trong giới bao năm, tôi thừa biết có bao nhiêu cách để khiến ai đó sụp đổ mà không cần ra tay lộ liễu.

Tôi đã là người cha – có con, có gia đình – nên tôi không muốn làm gì thất đức.

Thế là tôi bắt đầu điều tra.

Những gì tìm được từ Diêu Điềm… khiến tôi cũng phải ngạc nhiên.

Còn trẻ, nhưng việc cô ta làm chẳng thiếu trò bẩn.

Trong thành phố này, đám thiếu gia si mê cô ta chẳng ít, thậm chí từng đánh nhau vì cô.

Và cũng chính vì thế, có vô số người chỉ chờ cô ta ngã.

Tôi chỉ cần ngồi yên quan sát.

Đến thời điểm thích hợp, thả chút mồi ra.

Tôi cố tình hé lộ chút thông tin cho công ty của Lâm Hoan.

Với bản lĩnh và sự nhạy bén của sếp cô ấy, chắc chắn sẽ không coi nhẹ.

Hôm Diêu Điềm bị bắt vì lái xe khi say rượu, thực ra là có người bày mưu gài cô ta.

Một nhóm người vây quanh ép rượu, còn xúi giục cô ta cầm lái.

Quản lý của cô ta rất khôn ngoan, xử lý sự việc cực nhanh.

Nếu không phải tôi cho người quay lại toàn bộ quá trình, e rằng lần này cô ta lại thoát.

Lần này, tôi không thể để cô ta tiếp tục được nữa.

Đoạn video ấy vừa tung ra, lập tức tạo ra chấn động.

Tôi nhân cơ hội thả thêm vài tin đồn không mấy nghiêm trọng trước đó – đủ để châm thêm dầu vào lửa.

Một viên đá ném xuống… gợn sóng ngàn tầng.

Diêu Điềm… phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình.

Giống như Lâm Hoan từng nói:

Tôi sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương gia đình mình.

Sau đó, tôi đương nhiên ôm được mỹ nhân về nhà.

Chuyện cụ thể… miễn bàn.

Tôi biết ơn mọi thứ.

Vì đã cho tôi gặp lại Lâm Hoan.

Cũng cho tôi một lần nữa được sống lại như một con người trọn vẹn.

Bác sĩ nói tình trạng của tôi đang dần ổn định, chỉ cần tái khám định kỳ.

Còn chuyện có con hay không, vẫn phải tùy duyên.

Nhưng tôi biết rõ:

Tôi đã có được hạnh phúc trọn vẹn nhất trên đời.

Một người vợ tôi yêu.

Những đứa trẻ tôi thương.

Và… một mái ấm vẹn toàn.

Duyên phận – như vậy là đủ rồi.

Chương trước
Loading...