Dưỡng Nữ Trọng Sinh – Ký Ức Uổng Phí
Chương 1
Nhặt được một bé gái bị bỏ rơi trong đống rác, tôi đã nuôi nó lớn như công chúa.
Cho đến một ngày, cha mẹ ruột của nó tìm đến.
Gia đình đó còn có một người anh trai và hai em trai, bọn họ chuyện trò thân mật, vui vẻ.
Hôm ấy, đứa bé bị vứt bỏ tên là Tống Oánh liền khóc lóc đòi quay về làm “bảo bối của cả nhà”.
Biết bao năm tôi nhẫn nại yêu thương, cuối cùng lại chẳng bằng một lần gặp gỡ ngắn ngủi với họ.
Tôi đau lòng tiễn nó rời đi.
Về sau, nó liên tục quay lại đòi tiền, nói rằng tất cả những thứ này vốn dĩ là của nó.
Tôi không thể nhẫn nhịn thêm, đề nghị cắt đứt quan hệ.
Nó quỳ ngoài cửa xin lỗi, tôi vừa mềm lòng định mở cửa, thì những kẻ gọi là anh em của nó đã từ bóng tối xông vào.
Chúng cướp sạch tài sản, sau đó ra tay tàn nhẫn giết tôi.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đang đứng trước đống rác.
Tôi khẽ cười lạnh, xoay người rời đi.
Lại nghe thấy tiếng khóc của nó — còn lớn hơn cả kiếp trước.
1
Khi mở mắt ra, toàn thân tôi vẫn không ngừng run rẩy.
Trước mắt vẫn còn hiện lên cảnh tượng bọn họ phá hoại đồ đạc, cười nói hả hê, tra tấn tôi rồi thản nhiên châm lửa bỏ đi.
Trong làn gió thu se lạnh, tôi kéo chặt chiếc áo khoác len, thở dài một hơi.
Ông trời thương xót, cho tôi cơ hội làm lại.
Bên đống rác bên cạnh vang lên tiếng trẻ con khóc oe oe.
Tôi quay đầu nhìn lại, một bé gái quấn trong chiếc khăn cũ nát, nước mắt nước mũi nhòe cả gương mặt.
Gương mặt này, nhiều năm sau, chính là người đã mỉm cười rạng rỡ nhìn tôi lúc hấp hối:
“Mẹ à, đời này mẹ hưởng phúc đủ rồi, giờ đến lượt con.”
Tôi khẽ lắc đầu, xoay người rời đi.
Tiếng khóc phía sau bỗng trở nên xé lòng, cánh tay nhỏ xíu của bé con giãy ra khỏi khăn quấn, không ngừng vung lên trong không trung.
Tôi không động lòng, sải bước nhanh hơn.
Đến khi quẹo qua góc phố, tôi mới móc điện thoại ra gọi cảnh sát.
“Đúng vậy, một bé gái. Tôi không quen.”
Kiếp trước, tôi cứ ngỡ đây là mối duyên trời định, lập tức ôm lấy con bé, quấn vào áo khoác của mình.
Từ nhỏ nó thể trạng yếu ớt, tôi không biết đã thức bao nhiêu đêm cùng nó trong bệnh viện.
Sau này, mỗi lần nó gây họa, tôi lại nhớ đến buổi chiều gặp nó – khi cả thế giới vứt bỏ nó, chỉ còn lại tôi.
Thế là tôi hết lần này đến lần khác giải quyết giúp nó, kiên nhẫn dạy dỗ.
Giờ nhìn lại, mọi thứ sớm đã có dấu hiệu.
Có những mối duyên, vốn chỉ là nghiệt duyên.
2
Viện trưởng Đinh của trại trẻ mồ côi tiếp tôi, nói đã xét duyệt hồ sơ tôi nộp, đủ điều kiện nhận nuôi.
“Cô Tống Mậu, cô nói muốn một bé gái nhỏ tuổi hơn một chút, tôi đã chọn sẵn vài em. Cô có thể tiếp xúc thử. Đây là thông tin của các bé.”
Bà đưa tôi một xấp tài liệu.
Tôi vừa xem vừa hỏi:
“Hoàn cảnh gia đình các bé rõ ràng chứ?”
Đây là điều tôi quan tâm nhất hiện tại.
Trước khi người nhà của Tống Oánh tìm đến, con bé chỉ là đứa trẻ có tính cách thất thường, lười học, thích kéo bè kết phái ở trường – tôi vẫn còn có thể chấp nhận được.
Nhưng khi người thân ruột của nó xuất hiện, cuộc sống của tôi lập tức đảo lộn.
Hôm đó tôi tan làm về nhà gần tám giờ tối, trong biệt thự rộn ràng tiếng cười nói.
Tôi nghi hoặc đẩy cửa bước vào, Tống Oánh chạy ra đón.
“Mẹ ơi, mẹ xem, đây là người thân của con!”
Tôi đảo mắt nhìn một vòng.
Một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc giản dị, khuôn mặt hằn nét khắc khổ, cùng ba cậu thanh niên trông chẳng đứng đắn gì.
Thấy tôi nhíu mày im lặng, mẹ ruột của Tống Oánh lập tức kéo áo con bé lên:
“Ở eo có vết bớt, không sai đâu!”
Làn da trắng mịn của nó lộ ra, ánh mắt ba cậu con trai lập tức dồn tới.
Tôi vội vàng kéo áo con bé xuống.
“Mẹ nhìn đi, con với họ giống nhau lắm, chắc chắn rồi, cuối cùng con cũng tìm được ba mẹ ruột!”
Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Tống Oánh, tôi đã nói sự thật nó không phải con ruột và hứa nếu nó muốn tìm cha mẹ ruột, tôi sẽ giúp.
Nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi không kịp chuẩn bị tâm lý.
Nghe con bé thân mật gọi “ba mẹ”, tôi ngẩn người.
Ngồi xuống ghế sofa, tôi ổn định cảm xúc rồi nhìn bọn họ đang vui vẻ ấm áp, điềm đạm hỏi:
“Ngày xưa, các người đã vứt bỏ con bé phải không?”
Tôi cố nhấn mạnh hai chữ “vứt bỏ”.
Tôi biết câu hỏi này sẽ làm Tống Oánh đau, nhưng lúc đó tôi giống như một đứa trẻ đang tuyệt vọng cố giành lại thứ thuộc về mình, chẳng ngại xé toạc vỏ bọc đối phương để thắng thế.
Không ngờ họ chẳng chút nao núng.
“Ai chà, hồi đó nhà nghèo quá, thật sự không nuôi nổi nên mới đành để con bé có cơ hội gặp được gia đình tốt. Giờ mọi chuyện đều viên mãn cả rồi, không phải sao? Chứ bốn đứa con, đến cơm còn không đủ ăn…”
Tôi cắt ngang:
“Tính theo tuổi, con bé không phải con cả cũng chẳng phải út, vậy vì sao lại chọn bỏ nó? Chẳng lẽ nó là đứa các người ghét nhất?”
“Mẹ…” Tống Oánh rưng rưng nước mắt, “Đừng nói nữa.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, ấp úng chẳng nói nên lời.
Bởi lẽ sự thật chính là, ngày đó họ chỉ thấy con bé là đứa “không đáng tiền”, vậy thôi. Làm gì có lý do nào khác.
“Không không, chúng tôi thương con bé lắm, thương nhất là nó, vì vậy mới không muốn nó chịu khổ cùng chúng tôi. Con trai thì có thể nuôi kiểu nào cũng được, nhưng con bé là bảo bối của chúng tôi!”
Người phụ nữ nói như thể thật lòng, Tống Oánh lập tức xúc động ôm lấy bà ta:
“Thì ra là vậy.”
Dám nói, dám tin – đúng là một nhà cả.
Cậu con trai lớn nhất tiến lên, nhẹ nhàng vuốt tóc Tống Oánh:
“Anh luôn mơ có một đứa em gái để yêu thương, không ai được phép bắt nạt em.”
Tống Oánh rưng rưng đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu ta, nghẹn ngào:
“Em luôn ngưỡng mộ người khác có anh trai, không ngờ em cũng có rồi… em có anh rồi!”
Tôi day trán, không hiểu sao lại thấy trước mắt hiện ra cảnh Tiểu Yến Tử nhận người thân.
Nói thật, Tống Oánh đúng là mê trai có anh trai.
Hồi cấp 2 đã hay nhận “anh kết nghĩa”, toàn mấy cậu choai choai đầu nhuộm tóc, thậm chí còn dẫn về nhà.
Lúc này hai cậu “em trai” cũng chen lên, đồng thanh tuyên bố:
“Từ nay chị là bảo bối của tụi em, tụi em sẽ cùng anh bảo vệ chị!”
“Như đang mơ vậy!” Tống Oánh xúc động đến nói năng loạn xạ.
Con bé vốn đã mê những tiểu thuyết “gia đình sủng nữ”, kiểu “cả nhà cưng chiều một mình con”.
Tôi từng trêu nó: “Ba mẹ thương rồi còn chưa đủ hả?”
Không ngờ nó trả lời: “Thế thì có gì vui? Phải có anh trai cưng mới thú vị chứ, không thì cậu, dượng, chú bác cũng được…”
Giờ thì hay rồi, ước mơ thành hiện thực.
Tối hôm đó, nó đòi theo họ về.
Chuyện xảy ra đột ngột, đứa con tôi nuôi gần 20 năm lại muốn rời bỏ tôi.
Cảm giác đó chẳng khác gì bị cắt tim.
Tôi bảo người làm cản lại, nào ngờ nó vùng vẫy, hét lớn:
“Sao mẹ lại không cho con về nhà mình? Con sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Tiểu Oánh, mẹ sẽ sắp xếp khách sạn cho họ, đợi mẹ xác minh rõ ràng rồi chúng ta cùng bàn tiếp, được không?”
Tôi gần như khẩn cầu.
“Trước đây mẹ từng nói sẽ không ngăn cản con tìm lại gia đình ruột, mẹ không nuốt lời chứ? Con chỉ muốn một mái nhà thôi mà!”
Tôi sững sờ:
“Chẳng lẽ từng ấy năm, mẹ không cho con cảm giác có một mái nhà sao?”
“Nhưng mẹ cứ quản con suốt thôi… Anh trai con, em trai con đều chơi game, đọc truyện giống con, tụi con nói chuyện vui lắm! Ba mẹ cũng bảo sau này muốn làm gì thì làm, cho con thật nhiều tự do.”
Trong lúc tôi còn bàng hoàng, cả nhà họ đã nắm tay nhau, xông thẳng ra ngoài.
Một màn vô cùng nhiệt huyết cảm động.
Người làm quay sang hỏi tôi:
“Có đuổi theo không ạ?”
Tôi yếu ớt lắc đầu.
3
Các bé mà viện trưởng Đinh chọn có độ tuổi từ 3 tháng đến 2 tuổi.
Tôi xem từng đứa một nhưng vẫn chưa quyết được.
Lúc ấy, vô tình tôi liếc thấy một bé gái ngoài sân trước, ăn mặc gọn gàng, trên đầu còn cài bông hoa nhỏ, cứ len lén ngó vào phòng làm việc.
Vừa phát hiện bị tôi nhìn, con bé lập tức cúi đầu chạy đi.
“Đứa bé đó?”
Viện trưởng Đinh nhìn theo ánh mắt tôi: “À, bé Tiểu Tuyết, đã ba tuổi rồi.”
Tôi gật đầu, thu lại ánh mắt.
Viện trưởng nói thêm: “Con bé cũng tội, mẹ mất khi sinh, cha thì năm ngoái vì cứu người mà nhảy sông qua đời…”
Tôi chấn động trong lòng, đặt xấp hồ sơ xuống.
“Để tôi gặp con bé.”
Tiểu Tuyết đang ngồi trên giường nhỏ của mình, thấy tôi bước vào liền vội nhảy xuống, đứng thẳng người.
“Cô Tống…”
Con bé khẽ gọi, nhưng không dám nhìn tôi.
“Sao con biết cô họ Tống?” Tôi ngồi xổm xuống, thấy nó ngượng ngùng lại thấy thật dễ thương.
Con bé lấy ra một tờ giấy từ dưới gối.
Là trang phỏng vấn tôi trên một tạp chí tài chính.
“Con biết đọc chữ rồi sao?” Tôi ngạc nhiên.
Nó lắc đầu, mặt đỏ bừng, chỉ vào ảnh tôi:
“Con hỏi cô Trương, cô ấy bảo đây là cô Tống rất giỏi. Hôm qua con nghe nói cô sẽ tới, còn tưởng là bịa.”
“Ồ? Vậy sao con biết cô là người giỏi?”
“Vì trên hình toàn là chú, chỉ có mỗi cô là cô, chắc cô giỏi lắm nên họ mới chịu chụp hình với cô.”
Tôi nhớ lại lần Tống Oánh thấy tấm hình đó, nó chỉ nói:
“Bộ vest này trông già, còn chẳng làm nổi bật dáng mẹ, không đẹp.”
Không ngờ cùng một tấm hình, lại khiến tôi có được một “fan nhí”.
Tôi cười sặc sụa, cố ý chọc:
“Hôm nay con ăn mặc xinh thế, là để đợi cô sao?”
Nó luống cuống sờ lên bông hoa trên đầu:
“Con chỉ muốn nhìn cô một cái thôi…”
Tôi bế nó lên:
“Vậy thì đi nào, từ giờ ngày nào cũng được nhìn.”