Dự Báo Hương Ngọt
Chương 1
Ta là nha hoàn thông phòng mà phủ Kỷ gia mua về.
Lão phu nhân lòng tràn từ bi nói: “Nếu ngươi có thể sinh cho Trình nhi một nhi tử hay nữ nhi, ta sẽ nâng ngươi làm quý thiếp.”
Trước mặt họ, ta khấu đầu cảm tạ ân đức.
Sau lưng, thuốc tránh thai ta uống không sót một thang.
Đến khi bị thiếu gia phát hiện, hắn giận đến đỏ mắt: “Không muốn sinh à? Vậy thì làm đến khi ngươi mang thai mới thôi!”
Để thoát khỏi số mệnh ngày ngày bị hắn ép trên giường, ta bỏ trốn.
Bốn năm sau, trong yến tiệc ở hoàng cung, Kỷ Trình Trạch trừng mắt đỏ hoe nhìn bé gái bên cạnh ta - sáu phần giống hắn - hỏi: “Phụ thân con đâu?”
Tiểu nha đầu giọng sữa nũng nịu đáp: “Phụ thân con ở ngay sau ngài kìa.”
Rồi chỉ tay về phía tân nhậm Thừa tướng đại nhân - người thanh khiết như gió sương.
01
Ta ngoan ngoãn quỳ trên đất, lắng nghe lão phu nhân ở vị cao răn dạy: “Tiểu Vân, ngươi hầu hạ công tử cũng đã ba tháng, sao cái bụng vẫn chẳng có động tĩnh gì?”
Ta giả vờ đáng thương: “Lão phu nhân, nô tỳ cũng mong sớm ngày sinh cho thiếu gia một tiểu công tử hay tiểu tiểu thư, nhưng nghe nói việc này nóng vội cũng vô ích.”
Bà vú bên cạnh bà ta cũng phụ họa: “Lão phu nhân, chuyện con nối dòng là chuyện duyên phận, cưỡng cầu không được đâu ạ.”
Lão phu nhân phất tay: “Nếu ngươi thật sự sinh được cho Trình nhi một đứa nhi tử hay nữ nhi, ta sẽ tự mình nâng ngươi làm quý thiếp, bảo đảm phú quý cả đời.”
Ta khấu đầu cảm kích: “Đa tạ lão phu nhân! Nô tỳ nhất định sớm ngày mang thai tiểu công tử, tiểu tiểu thư!”
02
Lúc mặt trời lặn, ta đoán Kỷ Trình Trạch sắp trở về.
Liền chui vào tiểu phòng bếp, chuẩn bị làm bánh chín tầng cho hắn.
Giọng nam trầm vang lên phía sau: “A Vân, lại làm món ngon gì thế?”
Ta đang mải suy nghĩ, bị tiếng hắn làm giật mình, bột trong tay rơi xuống đất.
Ta rơm rớm nước mắt: “Thiếu gia, Tiểu Vân chờ ngài mãi, từ ban ngày đến đêm, trông ngóng mãi mới đợi được ngài.”
Nha hoàn ở viện hạ nhân như ta, nếu không được triệu kiến, không thể tùy tiện gặp chủ tử.
Hắn cúi người nhặt miếng bột, khóe môi cong lên: “Hôm qua chẳng phải vừa gặp sao? Mới vậy đã nhớ rồi à?”
Ta chu môi nũng nịu: “Thiếu gia có biết thế nào là một ngày không gặp tựa ba thu?”
Hắn cười khẽ: “Bản công tử dạy ngươi đọc sách học chữ, chẳng phải để ngươi dùng mấy câu ấy quyến rũ đàn ông đâu.”
Ta nhẹ nhàng đấm lên ngực hắn: “Thiếu gia đâu phải người ngoài, nô tỳ mến ngài, chẳng lẽ ngài không biết sao?”
Nữ tử thế gia thường dè dặt, chỉ có ta - ngày ngày treo tình ý trên môi.
Thêm bao việc ta làm hết lòng vì hắn, Kỷ Trình Trạch chưa từng nghi ngờ lòng ta.
Hắn ôm ta vào ngực, khẽ cười: “Hôm nay lại làm món gì ngon cho ta thế?”
Kỷ Trình Trạch hiện là tướng quân trong triều.
Vừa đến gần, mùi mồ hôi trộn lẫn khí sắt lạnh phả đến, nhưng do hắn vốn ưa sạch sẽ, hương vị ấy chẳng hề khó chịu.
“Dạ! Nô tỳ muốn làm bánh chín tầng mới học được, nhưng bột rơi xuống đất rồi, biết làm sao đây?”
Hắn ghé sát bên tai ta, hơi thở nóng hổi: “Không sao, bản công tử cũng muốn ăn… nhưng không phải ăn cái đó.”
Đôi tay rắn chắc vòng qua eo ta, áp ta lên mặt bếp, nụ hôn cuồng nhiệt ập đến.
Ta vừa đẩy hắn vừa đỏ mặt: “Thiếu gia, đừng… ở đây không được đâu!”
Hắn bế ta lên, đi thẳng về phòng ngủ.
Khoảng cách không xa, vài bước là đến nơi.
Y phục trên người trong chớp mắt hóa thành mảnh vụn.
Ta đau lòng muốn chết - đó là gấm vóc mới được ban thưởng từ trong cung.
Ta giả vờ khóc: “Thiếu gia, đây là đoạn gấm cung ban, ngài chỉ ban cho nô tỳ một tấm thôi, giờ nát hết rồi.”
Hắn khàn giọng đáp, hơi thở gấp gáp: “Trong phòng ta còn hai tấm, đều cho ngươi.”
“Ngoan nào, ta…”
Lời chưa dứt, hơi thở hòa lẫn tan nát trong không gian.
Cuối cùng, bánh chín tầng cũng chẳng ai được ăn.
03
Hôm sau, Kỷ Trình Trạch ở thư phòng đọc sách.
Ta bưng đĩa bánh chín tầng gõ cửa: “Thiếu gia, nô tỳ bù lại bánh hôm qua cho ngài.”
Ta ngồi lên đùi hắn, đưa bánh đến trước mặt: “Thiếu gia, ngài nếm thử xem.”
Hắn hơi dừng lại, do dự một lúc rồi há miệng ăn.
Ta nhìn hắn đầy mong đợi: “Thiếu gia, ngon không?”
Sắc mặt hắn càng lúc càng kém, cố nén cơn buồn nôn.
Cuối cùng thở dài: “A Vân, sau này ngươi chỉ cần chuyên tâm hầu hạ ta, không cần làm mấy việc hạ nhân này nữa.”
Ta giả vờ ngây ngô: “Thiếu gia, không ngon sao?”
Ta cố tình cho nhiều muối lẫn đường - vừa mặn vừa ngọt.
Hắn nghẹn lời: “Ngon, nhưng quá phí sức của ngươi.”
“Ngươi nên dành hết tinh lực để lo cho ta.”
“Thiếu gia thích ăn, nô tỳ mới vui lòng làm mà.”
“Được, A Vân ngoan, hầu hạ ta cho tốt.”
“Sinh cho ta một đứa con, mẫu nhờ con mà quý, đến lúc ấy cả Kỷ gia này đều là của ngươi.”
Ta thầm cười lạnh: 【Vài hôm trước còn nói ta chỉ là đồ quyến rũ hạ tiện, nay lại giả bộ vì ta mà nghĩ.】
04
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Trình Trạch vào cung.
Ta đem thuốc tránh thai đổ vào nồi thuốc mà đun.
Đang bịt mũi uống, hắn bất ngờ quay lại vì quên mang đồ.
“Ngươi đang uống gì đó?”
Ta giật mình, tay run, thuốc đổ đầy đất.
Ta vội giải thích: “Nô tỳ bị cảm phong hàn, thân thể yếu nên mời lang trung kê thuốc.”
Hắn cười lạnh: “Thế à? Người đâu, mời Thái y.”
Ta chưa kịp ngăn, thị vệ đã chạy đi.
Thái y tới, nhìn bã thuốc dưới đất liền nói là canh tránh thai.
Bắt mạch xong lại bảo thân thể ta hư hàn - do lâu ngày uống loại thuốc đó mà thành.
Kỷ Trình Trạch nổi giận, bóp cằm ta: “Ngươi chẳng phải yêu ta nhất sao? Sao đến con của ta cũng không muốn sinh?”
Ta vừa định biện giải, hắn đã quăng ta xuống giường.
“Người đâu, nhốt nàng lại.”
“Không có lệnh của ta, không được ra ngoài.
Thuốc trong phòng, toàn bộ vứt hết cho ta!”
Hắn phất tay áo, sải bước đi khỏi.
05
Đêm đến, hắn quay về, đè ta xuống giường.
“Không muốn sinh đúng không? Giờ thuốc ta vứt hết rồi.”
“Vậy thì làm, làm đến khi ngươi mang thai mới thôi!”
Ta phản kháng vô ích, chỉ đành chịu đựng.
Xong việc, hắn lại dùng giọng dịu dàng dỗ dành: “A Vân, ta là vì tốt cho ngươi.”
“Sau khi ta cưới chính thê, ngươi có con bên cạnh, tân phu nhân cũng chẳng làm khó được ngươi.”
“Đợi ta nâng ngươi làm thiếp, ngươi sẽ thoát thân phận nô tỳ.”
Ta gật đầu bừa, ngoài mặt thuận theo.
Nhưng trong lòng chỉ có một ý nghĩ - phải trốn.
Nửa tháng sau, nhân lúc Kỷ Trình Trạch ra ngoài, phủ phòng canh lơi, ta trộm khế bán thân.
Mang theo số bạc và châu báu lừa được từ hắn, bỏ trốn về phương Nam.
06
Sau buổi triều, việc đầu tiên Kỷ Trình Trạch làm là hỏi thị vệ canh cửa: “Hôm nay A Vân làm gì?”
Nhận được câu trả lời rằng nàng suốt ngày không ra khỏi phòng, hắn mỉm cười hài lòng - hôm nay nàng thật ngoan.
Nhưng khi mở cửa, căn phòng trống trơn.
Hắn khựng lại: “A Vân? A Vân, ngươi đâu rồi?”
Không ai đáp.
“A Vân, đừng chơi trốn tìm với ta.”
“Ta thấy ngươi rồi đấy.”
Vẫn không tiếng trả lời.
Khi đến gần, hắn phát hiện hòm châu báu đã sạch trơn.
Một nỗi hoảng loạn chưa từng có dâng lên, hắn quát lớn gọi thị vệ.
“A Vân đâu? A Vân đâu rồi?”
Thị vệ còn chưa kịp đáp đã bị hắn đá mạnh ngã gục.
“Lập tức phái người đi tìm! Dù đào đất ba thước cũng phải lôi nàng về cho ta!”
07
Việc đầu tiên ta làm sau khi trộm được khế bán thân, dĩ nhiên là xé nát nó.
Từ nhỏ ta đã lớn lên cùng ngoại tổ mẫu.
Bà sống cô quạnh, nghèo túng, ban ngày chỉ dựa vào việc may vá thuê cho nhà giàu để sinh sống.
Dù cực khổ, bà vẫn kiên trì bắt ta đi học.
“Đọc sách để sáng trí, hiểu đạo lý.”
“Cháu gái ta thông minh, sau này ắt nên người.”
Đáng tiếc, một năm trước bà bị cảm lạnh, bệnh lâu ngày tái phát, nằm liệt giường không dậy nổi.
Ta buộc phải nghỉ học.
Sau đó nghe nói phủ Kỷ đang tuyển nha hoàn.
Để kiếm tiền chữa bệnh cho bà, ta bán mình vào Kỷ phủ.
Đến nơi mới biết, ta được chọn làm nha hoàn thông phòng cho công tử Kỷ gia.
Yêu cầu là phải biết lễ nghi, hiểu quy củ, dung mạo phải đẹp, còn học thức thì không cần.
Vì thế, ta giấu đi việc mình biết chữ.
Nhờ dáng người uyển chuyển, dung nhan diễm lệ, ta được chọn.
Không phải chỉ mình ta trúng tuyển, nhưng ta là người duy nhất được giữ lại bên cạnh Kỷ Trình Trạch.
Người ngoài đều nói ta là yêu nữ quyến rũ đàn ông.
Ta chẳng bận tâm, chỉ muốn làm hắn vui.
Ta hết lời nịnh hót, chẳng tiếc những câu ân tình.
Dần dần, Kỷ Trình Trạch cũng để mặc ta gần gũi, cho đến khi quan hệ giữa hai người càng lúc càng thân mật.
Hắn cũng chẳng tiếc ban thưởng cho ta vàng bạc châu báu.
Nhưng dù phú quý đến mấy, bà vẫn không qua khỏi.
Từ lâu ta đã có ý định trốn, nên dĩ nhiên không thể mang thai vào lúc này.
Ban đầu định ở thêm ít lâu để kiếm thêm tiền rồi đi.
Nhưng bị Kỷ Trình Trạch ngày ngày ép buộc, cuộc sống chẳng khác gì địa ngục.
Vì thế, ta bỏ trốn sớm hơn dự định.