Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Dỗ Tỷ Vui Vẻ
Chương 2
Sau khi tiên đế băng hà, bà ta ép Thánh thượng thủ tang ba năm, không cho ta động phòng.
Trong thời gian ấy lại lén chuốc say Thánh thượng, rồi đưa nữ nhân khác vào tẩm điện của hắn.
Năm thứ tư của hôn sự, gặp đại hạn.
Thái hậu liên kết với Ty Thiên Giám, nói ta mang mệnh thủy, bắt ta đến đạo quán cầu mưa suốt nửa năm.
Trong thời gian đó, bà ta còn an bài một đạo trưởng giả mạo tới quấy nhiễu ta, muốn hủy sạch danh dự của ta.
Đợi ta chịu đựng đủ nửa năm trở về cung, mới hay Thánh thượng đã liên hôn cùng công chúa nước láng giềng.
Công chúa dẫn theo mười nha hoàn hồi môn nhập cung, từ đó cuộc sống của ta càng thêm khổ sở.
Bao nhiêu chuyện nhơ nhớp chồng chất, khiến ta không còn sức để mà nghĩ tới chuyện tình cảm.
Đối với Triệu Yến Kỳ, ta chỉ còn lại chút tình nghĩa thanh mai trúc mã.
Vì tự bảo vệ mình, ta hết lần này tới lần khác khước từ Thánh thượng.
Tưởng rằng như vậy có thể giữ được bản thân và người bên cạnh, nhưng Cơbmỹ nhân lại dám ngang nhiên hạ độc ta…
Ta chưa từng tranh sủng, nàng ta lại cứ nhất quyết hại ta.
Phía sau nàng ta là ai chống lưng, ai trao cho nàng ta quyền lực, nghĩ kỹ mà kinh hãi.
Đã như vậy, chi bằng ta rời đi.
Ngôi hoàng hậu này, ai muốn làm thì cứ làm!
4.
Năm Xuân Hòa thứ bảy, mọi người đều nghĩ ta trúng độc mất trí nhớ.
Kỳ thực không phải.
Đêm đó ta phát điên nhảy xuống sông, chỉ là vở kịch ta cùng Tiểu Xuân bày ra.
Ta đang đánh cược…
Cược rằng Triệu Yến Kỳ hiểu được những khổ sở suốt bao năm qua của ta.
Cược rằng hắn vẫn còn chút tình, dẫu chỉ là áy náy.
Cược rằng lần này, hắn sẽ cho ta ra khỏi cung.
Nào ngờ, ta nhảy quá vội, rơi xuống hồ sen liền bị dây sen quấn chặt, sặc mất mấy ngụm nước.
Trên bờ bao nhiêu cung nhân, chỉ có Tiểu Xuân nhảy xuống cứu ta.
Những người khác đều đứng nhìn lạnh lùng.
Triệu Yến Kỳ vốn định nhảy xuống cứu, nhưng bị Cơ mỹ nhân chạy tới níu lấy.
Nàng ta khóc lem nhem: “Xin Thánh thượng vì mình và long tử trong bụng thần thiếp mà nghĩ! Hoàng hậu tất sẽ có cung nhân cứu, xin Thánh thượng đừng…”
Triệu Yến Kỳ đặt chân lên lan can cầu, rồi lại rụt về.
“Nàng nói gì? Nàng mang long thai của Trẫm?”
“Thần thiếp không dám nói bừa, Thái y đã bắt mạch, thần thiếp đã mang thai ba tháng.”
“Tốt quá…”
Hắn vui mừng nhưng lại không dám cười, hoảng hốt nhìn xuống hồ sen nơi ta đang chới với.
“Lan Trạch, nàng cố chịu thêm chút nữa.”
Hắn vừa trấn an ta, vừa quát đám cung nhân phía sau: “Còn ngây ra đó làm gì, mau xuống cứu Hoàng hậu! Hoàng hậu nếu có sơ suất gì, Trẫm tru di các ngươi!”
Mà lúc này, ta chỉ còn đôi mắt nổi trên mặt nước, muốn mắng một câu, mở miệng lại chỉ thành: “Lù lù lù…”
Bên tai bỗng vang thêm tiếng ùm nước.
Có người ôm lấy ta trước khi ta chìm hẳn.
Khi tỉnh lại, đã là hai ngày sau.
Trong thời gian ấy, ta sốt cao, mơ mơ hồ hồ gọi “Ta muốn về nhà” đến cả trăm lần, lại chửi “Tên gạt người” mấy chục câu.
Cuối cùng, ta cũng được như ý - trở về phủ Tướng quân.
Nhưng cũng thật sự mất trí nhớ.
Ngồi trên giường mình, ta ngơ ngác nhìn quanh như vừa tỉnh mộng.
Rõ ràng mọi thứ vẫn như trước, chỉ là mẫu thân ngồi trước giường ta khóc đến thương tâm, dung nhan tiều tụy, như đã già đi mười tuổi.
Ta xót xa vuốt sợi tóc bạc bên thái dương bà: “Mẫu thân, sau này Trạch Trạch sẽ không quấn lấy người đòi vào cung nữa. Nơi đó toàn là tường liền tường, con chạy mãi chẳng tìm thấy cửa…”
“Trạch Trạch, là lỗi của mẫu thân…”
Ta tưởng mẫu thân đang tự trách vì mấy ngày trước đưa ta vào cung dự yến.
Hôm đó ta hình như bị ép uống rượu, lạc vào một điện lạ.
Cuối cùng, còn gặp phải một kẻ cuồng đồ.
Ta dựa vào lòng mẫu thân, cảm nhận hơi ấm đã lâu không thấy.
“Trạch Trạch, Thánh thượng đã phong tỏa tin tức, cho phép con ở phủ tĩnh dưỡng. Có mẫu thân ở bên, con phải mau chóng khỏe lại.”
Ta nhớ tới “Thánh thượng” kia - người đêm ấy kéo kéo giật giật ta, còn gọi ta là hoàng hậu.
Ta cau mày: “Mẫu thân, rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì? Tên cuồng đồ đó thật sự là đương kim Thánh thượng?”
Mẫu thân gật đầu, ta lập tức thấy lạnh dọc sống lưng.
“Hắn là tân đế? Vì sao con lại không hay biết? Hắn làm sao lên được ngôi? Còn Thánh thượng cũ, Thái tử thì sao? Chẳng lẽ… bọn họ đều…”
Mẫu thân nhẹ nhàng vỗ lưng ta: “Trạch Trạch, mấy ngày trước con vừa trúng độc lại vừa sặc nước, làm tổn thương đến đầu óc, nên mới không nhớ được chuyện trước kia. Đương kim Thánh thượng chính là Thái tử Triệu Yến Kỳ ngày xưa. Hai con đã thành thân rồi…”
Lời của mẫu thân còn chưa dứt, ta đã đau đớn ôm lấy đầu.
Ta làm sao có thể liên kết tên cuồng đồ đêm đó với tiểu đệ Thái tử mười bốn tuổi Yến Kỳ?
“Yến Kỳ mới mười bốn tuổi thôi, không thể như thế được! Mấy hôm trước hắn còn mang bức thư pháp mới viết tới cho con xem cơ mà!”
Mẫu thân ôm ta khóc: “Phải, phải, là mẫu thân nói sai. Yến Kỳ vẫn là Thái tử, chỉ là trong cung có biến, nó nay không còn là Thái tử nữa. Sau này con và nó cũng không thể gặp lại.”
Yến Kỳ bị phế, mà ta lại không thể gặp lại chàng.
Như vậy chỉ còn một khả năng.
“Hắn… hắn bị tân đế lưu đày rồi sao?”
Mẫu thân khựng lại: “Coi như là vậy.”
“Hắn… còn có thể trở về không?”
“Hắn sẽ không bao giờ quay lại được nữa.” - Mẫu thân nghẹn ngào: “Trạch Trạch, nghe lời mẫu thân, quên hắn đi. Hãy sống một lần vì chính mình.”
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu, sưng mọng của mẫu thân, ta theo bản năng cũng đưa tay chạm vào mắt mình.
“Mẫu thân, từ nay về sau chúng ta đều không khóc nữa.”
5.
Từ sau đó, ta tích cực chữa trị, điều dưỡng thân thể.
Chừng nửa tháng, ta đã hoàn toàn bình phục.
Nghe nói tân đế tuy lời nói và hành động đôi phần ngông cuồng, nhưng đối với bách tính vẫn xem như nhân hậu.
Những cung nhân từng hầu hạ Yến Kỳ có vài lần mang tín vật của chàng đến gặp ta, nói rằng tuy Yến Kỳ đã bị phế, nhưng mọi sự vẫn bình an.
Ta chỉ khẽ gật đầu đáp lại, trong lòng lại không vui bằng khi được gặp lại Tiểu Xuân.
Nha hoàn thân cận Tiểu Xuân, trước đây cùng ta rơi xuống nước, đã dưỡng thương khá lâu ở hậu viện.
Hôm nay cuối cùng cũng trở lại bên ta.
Nàng được mẫu thân dẫn vào.
Về sau, Tiểu Xuân sẽ cùng mẫu thân ở lại bên cạnh ta.
Chỉ là lạ thay, có lần Tiểu Xuân lại gọi mẫu thân mình một tiếng: “Đại tỷ tỷ.”
Mẫu thân nàng vội vàng cười gượng với ta: “Tiểu Xuân nhà nô tỳ vốn thích đùa như vậy.”
Quả thật, Tiểu Xuân rất thích trêu ghẹo.
Trong số các nha hoàn của ta, nàng là kẻ lanh lợi hoạt bát nhất, cũng là người hay khóc nhất.
Thế nhưng gần đây, người hay khóc lại thành ra là mẫu thân nàng.
Bản thân Tiểu Xuân cũng chẳng còn hoạt bát, nói năng ríu rít như xưa, đối với ta lại mang theo chút gò bó.
Mãi đến khi ta bưng ra một hộp lớn mứt kẹo và bánh điểm tâm cho nàng, nàng mới nở một nụ cười rạng rỡ, còn lấp lánh cả ánh nước bên khóe môi.
Ta véo khuôn mặt trắng tròn của nàng: “Gần đây có phải đang buồn chuyện gì không? Đừng lo cho ta, giờ tinh thần ta tốt lắm, một quyền có thể hạ gục cả heo rừng đó.”
“Thật ư?!” - Hai má Tiểu Xuân phồng căng vì kẹo, bật ra tiếng thốt kinh ngạc.
Ta bị dáng vẻ ngây ngô của nàng chọc cười, ôm hộp đồ ăn cười khúc khích.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền vào một giọng: “Quý nhân, sao ngài lại tới đây?”
Ta nghi hoặc quay đầu, thấy ngoài kia đang lất phất mưa.
Một thiếu niên áo trắng đứng giữa cảnh thu hiu hắt ẩm ướt.
Rõ ràng hắn cầm ô, nhưng nghiêng mặt ô về phía hộp đồ ăn trong tay, để nửa vai mình ướt sũng.
Ta còn đang ngậm nửa miếng bánh hoa quế, nếm vị ngọt ở đầu lưỡi, mơ hồ nói: “Tiểu Xuân, muội xem vị ca ca kia… chẳng phải như một tia sáng rơi xuống từ tầng mây mực sao?”
Tiểu Xuân gật đầu lia lịa: “Giống lắm. Nhị tiểu thư, người thật hay!”
Quả nhiên, ăn mứt kẹo của ta rồi thì miệng cũng ngọt ra hẳn.
Ta vội đặt nửa miếng bánh vào lại hộp, dùng khăn lau khóe môi, rồi bước ra cửa.
Thiếu niên áo trắng nhìn ta chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm hơi cong lên nơi khóe môi.
Ta lên tiếng trước, lễ phép chào: “Ca ca.”
Hắn sững vài giây: “Cô gọi ta là gì?”
“Ca ca mà.” - Ta đáp.
“…”