Định Mệnh Gọi Tên Em

Chương 1



1.

Tôi được xe cấp cứu 120 chở thẳng vào viện trong tiếng còi hú "ú òa ú òa" vang dội.

Đi cùng tôi là mẹ tôi – cô Trần, và chị gái – Tống Vân Ý, một bác sĩ đa khoa.

Lúc đó tôi đang truyền dịch cho bệnh nhân tại phòng khám, thì bất ngờ cảm giác có dòng nước ấm trào ra dưới thân. Tôi biết ngay là mình sắp sinh.

Quần đã ướt sũng cả một mảng lớn.

Đừng hỏi chồng tôi đâu. Tôi không có chồng.

Mang thai ngoài giá thú, làm mẹ đơn thân.

Nhưng nếu tôi biết trước bác sĩ gây mê hôm đó là người yêu cũ – người tôi chia tay cách đây tám tháng, và cũng là ba ruột đứa con tôi đang mang…

Tôi thề sẽ lập tức thương lượng với con mình, bảo con đừng ra vội.

Dù gì thì… cũng mới 38 tuần.

Vào viện, sau khi siêu âm, bác sĩ bảo thai chưa tụt xuống khung chậu, nhưng nước ối đã gần cạn.

Theo dõi tim thai thì thấy dấu hiệu suy yếu, nguy cơ ngạt thở bất kỳ lúc nào.

Bác sĩ dứt khoát: "Mổ cấp cứu!"

Và rồi… trong phòng mổ, tôi chết sững khi thấy Thẩm Ngôn Nhất bước vào.

Anh là bác sĩ gây mê.

Cũng là người tôi từng yêu.

Cũng là cha đứa trẻ.

Anh tiêm thuốc gây mê cho tôi, mắt dán vào màn hình theo dõi, nhưng ánh nhìn vẫn không giấu được vẻ gằn gượng.

Cuối cùng, anh nghiến răng nói khẽ:

"Tống Vân Thư, tôi thật sự muốn tăng liều cho cô đấy."

Tôi gắng gượng nở nụ cười:

"Đừng, phạm luật đó."

Anh bật cười khẩy, giọng lạnh đến buốt sống lưng:

"Nếu tôi nhớ không nhầm… thì chúng ta mới chia tay được tám tháng, đúng không?"

Tôi “ừ” một tiếng, khẽ khàng như thể thở ra.

Lúc tôi nói lời chia tay, thực ra tôi đã mang thai gần một tháng rồi.

Nhưng tôi không nỡ bỏ.

Dù gì… cũng là con của tôi và anh.

Tôi chẳng biết nên mở lời thế nào.

Nếu anh hỏi tại sao tôi giữ đứa bé, tôi cũng không biết nên trả lời ra sao.

Suốt ca mổ, anh im lặng.

Không một câu trò chuyện, không một câu trấn an – điều mà bất kỳ bác sĩ gây mê nào cũng sẽ làm để giúp bệnh nhân bình tĩnh hơn.

Bầu không khí trong phòng mổ trở nên gượng gạo đến mức cả bác sĩ chính lẫn y tá cũng phải nhìn nhau, rồi nhìn tôi và anh.

Không ai nói ra, nhưng ai cũng biết…

Ở đây không chỉ có một ca mổ.

Mà còn có cả một đoạn tình dang dở, đang chờ được cắt chỉ.

2.

Yêu đương với Thẩm Ngôn Nhất, thật sự là chuyện ngoài dự tính.

Năm ba đại học, có một tựa game tiên hiệp trên điện thoại cực kỳ hot. Tôi cũng học đòi theo trend, chạy theo sau một “đại thần” trong game tên là “Một Nắm Muối”, nhắn tin kiểu CPDD* thử vận may. (*Couple đi đi – kiểu ghép đôi trong game)

Không ngờ tôi lại lọt vào mắt xanh của đại thần thật.

Anh ấy ngày nào cũng kéo tôi đi làm nhiệm vụ, cùng tôi đánh quái lên cấp. Có lần tôi bị người trong bang khác truy đuổi, đại thần chỉ tung một kỹ năng ánh sáng lóa mắt, bên kia bị quét sạch trong một chiêu.

Rồi một ngày nọ, CP trong game của tôi – “Một Nắm Muối” – nhắn tin:

“Hay là gặp nhau một lần đi? Tôi cũng đang ở Bắc Kinh.”

Tôi lượn quanh phòng ký túc xá hơn nửa tiếng mà không dám trả lời. Cuối cùng, cô bạn cùng phòng giật lấy điện thoại, nhắn thay tôi một chữ:

“Được.”

Bạn cùng phòng Trần Mạt nói:

“Tiểu Vân Thư à, giọng của Một Nắm Muối hay vậy, chắc chắn ngoài đời đẹp trai lắm!”

Bạn cùng phòng Tôn Phán Phán tiếp lời:

“Chuẩn luôn, nếu cậu sợ, bọn tớ sẽ lén lút đi theo cậu.”

Vậy là tôi bị đẩy ra chiến trường như một chú vịt…

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán cà phê gần trường.

Khi cả ba bước vào, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Ngôn Nhất ngồi cạnh cửa sổ, vừa nhàn nhã uống cà phê vừa ngắm phong cảnh, tụi tôi đơ người trong ba giây.

Thẩm Ngôn Nhất – nghiên cứu sinh khoa Gây mê của trường Y, thiên chi kiêu tử, nam thần chấp hết bảng xếp hạng trai đẹp toàn trường.

Nghe đồn năm năm đại học, hai năm cao học, anh chưa từng có bạn gái.

Một người nổi tiếng lạnh lùng như vậy… lại là CP trong game của tôi?!

Đúng là trời cho kèo hời.

Tôn Phán Phán vỗ nhẹ vào lưng tôi, còn ra hiệu “cố lên”, làm tôi suýt nữa loạng choạng, lảo đảo đứng trước mặt anh.

“…Ờm, Thẩm Ngôn Nhất, anh là ‘Một Nắm Muối’ à?”

Anh ngước lên nhìn tôi, giọng trầm thấp:

“Ừ. Còn em là… Soufflé?”

“Là em.”

Nam thần lạnh lùng, người trong truyền thuyết chỉ có thể ngắm từ xa chứ không thể lại gần – Thẩm Ngôn Nhất, giờ đang ngồi đối diện tôi, chậm rãi nhấp cà phê, vừa uống vừa nói chuyện về game và học hành.

Còn tôi thì ngồi thẳng đơ như học sinh tiểu học, hai tay đặt lên đùi, nghiêm túc đến mức thở cũng không dám thở mạnh.

Chúng tôi trò chuyện rất hợp, đến lúc sắp đứng dậy ra về, anh đột nhiên nghiêm túc gọi tôi một tiếng:

“Tống Vân Thư.”

Tôi giật mình nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh nói:

“Tôi nghĩ… quan hệ của chúng ta có thể vượt khỏi game đấy.”

“…Hả?”

Tôi hoàn toàn đơ người, mất vài giây mới hiểu được ý anh.

Lúc bước ra khỏi quán, anh lặng lẽ nắm lấy tay tôi.

Tôi liếc sang thấy tai anh đỏ lên rõ rệt, còn mặt tôi thì khỏi nói – nóng bừng như phát sốt.

Lúc đi ngang qua Tôn Phán Phán và Trần Mạt, hai người họ vẫn còn đứng chết lặng tại chỗ, trợn tròn mắt nhìn theo chúng tôi rời đi, mặt đầy biểu cảm kiểu "Cái gì vừa xảy ra vậy trời?!".

Và cứ như thế, Tống Vân Thư – sinh viên khoa điều dưỡng – bỗng trở thành truyền kỳ mới nổi của trường Y.

Cả trường đồn ầm lên, ai nấy đều ráng đoán xem rốt cuộc tôi làm cách nào mà “cưa đổ” được Thẩm Ngôn Nhất.

Tôi thừa nhận, thật sự không có cô gái nào cưỡng lại được kiểu con trai như anh.

Bao gồm cả tôi.

Trước đó, tôi cũng từng lén lút chạy sang khu giảng đường của khoa Gây mê không biết bao nhiêu lần, chỉ để nhìn trộm anh một chút.

Nhìn từ xa đã thấy đẹp…

Mà giờ người ấy lại đang nắm tay mình.

Nghĩ sao mà không rung rinh cho được chứ?

3.

Hội game đang lên kế hoạch họp mặt ngoài đời, trùng đúng lúc tôi vừa vào năm cuối đại học, còn Thẩm Ngôn Nhất thì bận rộn chuẩn bị đề tài tốt nghiệp.

Tôi nắm tay anh lắc lắc nũng nịu:

“Đi mà ~ đi đi mà ~”

Anh ban đầu còn chối từ, cuối cùng vẫn chịu thua, giơ tay bẹo má tôi một cái rồi thở dài đầu hàng.

Khi các thành viên trong hội biết tôi và “Một Nắm Muối” từ CP trong game đã thành đôi ngoài đời, ai nấy đều nhắn chúc mừng. Người thì chúc hạnh phúc, người thì chúc sớm sinh quý tử.

Không ngoài dự đoán, đêm hôm đó tôi có hơi... quá chén.

Sau nửa đêm, tôi lảo đảo kéo Thẩm Ngôn Nhất đi mở phòng khách sạn gần đó.

Người uống say thì chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi thấy anh đang ngồi cạnh giường với vẻ mặt cực kỳ... tội nghiệp, chỉ vào xương quai xanh và cơ ngực, nơi có hai dấu răng ngay hàng thẳng lối:

“Em cắn đấy.”

Tôi hoảng hồn kéo chăn che mặt, lí nhí trong miệng:

“Thì... thì anh muốn cắn lại cũng được mà…”

Mà kiểu chuyện này đã có “lần đầu” thì tất nhiên sẽ có “lần hai, lần ba”… và ngay sáng hôm đó, chính là lần ba.

Từ hôm đó, Thẩm Ngôn Nhất đề nghị tôi dọn về sống cùng anh trong căn hộ của anh. Tôi vui vẻ dọn đồ, bắt đầu cuộc sống chung... không biết ngượng là gì.

Cho đến một ngày trước lễ tốt nghiệp, khi anh được thầy hướng dẫn dẫn đi học trao đổi ở tỉnh khác, tôi ở nhà một mình, vật lộn với đồ án tốt nghiệp.

Bỗng nhiên chuông cửa vang lên.

Một người phụ nữ trung niên ấn chuông, mở miệng liền nói:

“Tôi là mẹ của Thẩm Ngôn Nhất.”

Bà không vòng vo gì cả, vào thẳng vấn đề: giới thiệu toàn bộ gia thế nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm làm trong ngành y suốt hơn ba mươi năm, sở hữu chuỗi bệnh viện tư nhân cao cấp phủ khắp cả nước.

Tôi cứ tưởng bà sẽ phản đối mối quan hệ của chúng tôi vì xuất thân không môn đăng hộ đối. Nhưng không...

Bà đưa tôi một tập tài liệu.

“Cô là con gái của Tống Kiến Trung, đúng chứ?”

“Đúng vậy.” – Tống Kiến Trung chính là ba tôi.

Bà Đỗ Thải Hoa khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt mà xa cách:

“Vậy thì… những thứ trong đây, từ từ mà xem. Tôi xin phép đi trước.”

Bà đặt chiếc ly thủy tinh xuống bàn, tao nhã đứng dậy rời đi.

Tôi cầm túi tài liệu, lòng đầy nghi hoặc.

Ba tôi thì có liên quan gì đến nhà họ Thẩm chứ?

Nhưng khi tôi mở túi ra, đọc hết từng tờ bên trong, toàn thân tôi như rơi vào hầm băng.

Trong ký ức của tôi, khoảng hai mươi năm trước, ba mẹ tôi lúc nào cũng bận rộn.

Hồi đó nhà tôi ở trong một căn biệt thự rộng rãi có vườn hoa, có xích đu.

Đầy ắp bánh kẹo, búp bê, váy công chúa, thứ gì tôi muốn cũng có.

Rồi một ngày nọ, ba tôi nói với tôi và chị gái:

“Chúng ta phải chuyển nhà.”

Từ biệt thự, chúng tôi dọn về một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ ở ngoại ô.

Ba mẹ không còn sáng đi tối về nữa, mà ở nhà mở một phòng khám nho nhỏ.

Lớn lên tôi mới hiểu – hồi đó nhà tôi phá sản.

Việc kinh doanh của ba thất bại, từ giàu sang thành trắng tay.

Nhưng giờ đây, tất cả những gì trong tập hồ sơ này đều chỉ đến một người:

Người khiến nhà tôi sụp đổ… chính là cha của Thẩm Ngôn Nhất – ông Thẩm Trung Nam.

Chương tiếp
Loading...