Dễ Dàng Nắm Trọn
Chương 1
Ca ca ta là ám vệ của Thái tử, cũng là ứng cử viên số một để thay Thái tử viên phòng với Thái tử phi.
Chỉ là, vào ngày Thái tử thành thân, người viên phòng với Thái tử phi… lại là ta.
Khi Thái tử và ca ca ta nhìn thấy vệt huyết đỏ trên hỷ khăn, đồng loạt hỏi ta:
“Rốt cuộc đây là chuyện gì?”
1.
Ca ca và Thái tử lại cãi nhau.
Trong miệng bọn họ nói cái gì mà “viên phòng”.
Hình như Thái tử có chuyện gì đó muốn nhờ ca ca giúp, nhưng ca ca không chịu, thế là hai người to tiếng với nhau.
Ta co ro ở góc phòng, vươn vai một cái, ai ngờ lại vô tình làm đổ chiếc bình hoa mà Thái tử yêu thích nhất.
Lúc này, Thái tử và ca ca mới phát hiện ta đang trốn sau giá sách.
Thấy thế, ta vội vàng giấu quyển thoại bản “trộm” được vào sau lưng, nhưng vẫn bị ca ca nhìn thấy.
Ca ca bước lại trước mặt, mặt lạnh lùng: “Giao ra đây.”
Ta không chịu, liền chạy lúp xúp đến nấp sau lưng Thái tử, nũng nịu: “Thái tử ca ca, ta không cố ý làm đổ bình hoa của huynh đâu. Huynh có thể khuyên ca ca đừng tịch thu thoại bản của ta được không?”
2.
Chúng ta từ nhỏ không cha không mẹ, cùng ca ca nương tựa vào nhau.
Về sau không biết bằng cách nào, ca ca trở thành ám vệ của Thái tử, ta cũng được thơm lây mà dọn vào Đông cung.
Ca ca đối với ta rất nghiêm khắc, suốt ngày bắt học cái này cái kia, nhưng ta chẳng học nổi.
Ta thích nhất là vụng trộm ăn điểm tâm của Thái tử và đọc thoại bản.
Về sau Thái tử biết được, bèn bảo ta cứ việc ăn, cứ việc đọc.
Thế nhưng ca ca lại không cho ta đọc những loại thoại bản kia, toàn lén cất đi.
Ta dò hỏi đám cung nhân trong Đông cung mãi mới biết ca ca đem giấu thoại bản của ta trong thư phòng Thái tử.
Nên ta mới tính chờ lúc Thái tử không có ở đây mà lẻn vào lấy lại.
Ai ngờ ta vừa mới đặt chân vào, Thái tử và ca ca liền nối gót tiến vào, còn đang vì chuyện của Minh Châu công chúa mà cãi nhau kịch liệt.
Minh Châu công chúa là vị Thái tử phi sắp được nghênh cưới.
Ca ca vẫn muốn tịch thu thoại bản của ta, nhưng Thái tử lại lên tiếng trước: “Như Như tuổi còn nhỏ, ham chơi đọc mấy cuốn này cũng không sao.”
Ca ca nghe vậy vẫn không đồng ý, vội vàng nói: “Nếu là thoại bản bình thường thì xem cũng được, nhưng huynh nhìn xem trong tay muội ấy là thứ dơ bẩn gì!”
Thái tử hơi khó hiểu, nhận lấy cuốn thoại bản từ tay ta, tiện tay lật vài trang, tức thì mặt đỏ tới mang tai, ho khan hai tiếng: “Đúng là không ổn. Để Cô thu giữ.”
Thế là thoại bản ta yêu quý vẫn bị tịch thu.
Trong lòng ta gào khóc: bên trong chẳng phải chỉ là chuyện nam nữ thôi sao, cớ gì ca ca và Thái tử đều không cho ta xem?
Thấy ánh mắt ta đầy oán thán, ca ca có phần ngượng ngùng.
Thái tử bèn bảo: “Yến Sơ, ngươi ra ngoài trước, Cô có chuyện muốn nói với Như Như.”
3.
Ca ca ra ngoài rồi, Thái tử cùng ta ngồi xuống trước án thư.
Ta đáng thương nhìn Thái tử, làm nũng: “Thái tử ca ca, huynh tốt nhất mà.”
“Cái này ta nhờ người mua về, mới xem lướt qua thôi, nhiều chi tiết còn chưa kịp đọc kỹ nữa.”
Thái tử bị sặc trà, ho đến nửa ngày mới bình ổn: “Muội còn muốn xem chi tiết?”
“Không được sao?” - ta nhỏ giọng hỏi.
Thái tử vừa nói vừa khóa thoại bản vào trong rương: “Tất nhiên là không được. Nếu ta đưa cho muội, ca ca muội chắc chắn sẽ gây chuyện với ta.”
“Trong đó đều là chuyện của người lớn, trẻ con như muội không hiểu đâu, đừng xen vào, đợi lớn lên tự khắc hiểu.”
“Ta đâu phải trẻ con.” - ta lập tức phản bác, rồi lại xích lại gần, ôm lấy cánh tay Thái tử: “Có phải là chuyện ‘viên phòng’ không?”
Thái tử lần thứ hai kinh ngạc, nhìn ta đầy khó tin, quên mất cả lý do ban đầu giữ ta lại.
Còn ta thì chẳng thấy có gì, mấy câu Thái tử và ca ca nói khi nãy ta nghe được bảy tám phần.
Đại khái là Thái tử muốn ca ca ta thay mình viên phòng với Thái tử phi tương lai, nhưng ca ca không chịu, không muốn Thái tử lợi dụng Minh Châu công chúa.
Còn lợi dụng thế nào thì ta chưa rõ.
Ta cười nịnh nọt: “Thái tử ca ca, huynh vừa nói không thể viên phòng với Minh Châu công chúa, vì sao vậy?”
Sắc mặt Thái tử lúc xanh lúc trắng, chẳng nói được gì, chỉ liên tục uống nước, một mạch hết mấy chén.
“Thái tử ca ca, nếu huynh khó xử, ta có thể thay huynh viên phòng với công chúa. Huynh đưa lại thoại bản cho ta được không?”
Thái tử sững người, nhìn ta một lúc rồi nghiêm giọng: “Như Như, muội với công chúa đều là nữ tử, hai nữ tử thì không thể viên phòng.”
“Ai bảo không? Trong thoại bản viết hai nam tử cũng viên phòng được, vậy hai nữ tử cũng thế.” - ta lỡ miệng nói ra, mới phát hiện không ổn.
Mắt Thái tử trợn to, thoáng chốc như hóa thành ca ca: “Tịch thu! Tịch thu hết!”
Hắn lập tức sai tiểu thái giám khóa toàn bộ thoại bản của ta lại.
Ta nhìn theo, gào thảm: “Thái tử ca ca, huynh thật xấu xa! Ta mặc kệ huynh!”
4.
Cãi nhau một trận với Thái tử và ca ca xong, ta tự nhốt mình trong phòng, càng nghĩ càng tức.
Không phải chứ, bọn họ bị bệnh à?
Mà Thái tử và ca ca lại bận rộn lo việc Minh Châu công chúa nhập Đông cung, chẳng còn thời gian quản ta.
Nghe cung nhân nói, công chúa dung nhan quốc sắc thiên hương, tựa như tiên phi hạ phàm, hơn nữa vóc dáng cao gầy, khác hẳn nữ tử Trung Nguyên chúng ta.
Nghe xong lòng ta ngứa ngáy, thật muốn biết công chúa đẹp đến nhường nào.
Thế là vào đêm đại hôn, ta lén lút lẻn vào tân phòng.
Chỉ là, vị Thái tử phi trong truyền thuyết lại đang đánh nhau với một nam nhân mặc hỉ bào.
Chẳng mấy chốc đã áp gã xuống đất, một quyền khiến hắn ngất lịm.
Ta hơi sững sờ.
Trong phòng không thắp đèn, chỉ phảng phất mùi hương nồng đậm.
Ta định mượn ánh trăng ngắm dung nhan Thái tử phi, chỉ thấy mày ngài như ngọc, khiến người ta như say như mê, dường như đã từng gặp ở đâu rồi.
Thái tử phi cũng nhìn thấy ta, từng bước tiến lại gần, đưa tay định bóp lấy cổ ta.
Ta chợt lóe lên một ý, liền gọi khẽ: “Tẩu tẩu.”
Thái tử phi nghe ta gọi vậy thì thu tay lại, hỏi: “Ngươi là muội muội của Tạ Phù Phong?”
Ta theo bản năng gật đầu, lại lắc đầu: “Là muội muội, nhưng không phải ruột thịt.”
Nhìn đến ngẩn ngơ, ta thật lòng khen ngợi: “Tẩu tẩu, người thật xinh đẹp.”
Thái tử phi đứng rất gần, hơi thở phảng phất như lan.
Ta đưa tay chạm vào gương mặt nàng, cảm giác còn đẹp hơn cả nữ tử tuyệt sắc nhất trong thoại bản.
Thái tử phi lui lại một bước, bảo ta mau rời đi.
Ta ngoan ngoãn gật đầu - nhìn đủ rồi, cũng nên lui.
Chỉ là lúc đứng dậy, ta không để ý dưới chân, liền bị người nam mặc hỉ phục vướng lại, cả người ngã nhào đè lên Thái tử phi.
Ta ép sát lấy nàng, mặt nóng bừng, không hiểu sao toàn thân bỗng trở nên vô lực, nóng hầm hập, cảm giác rất khó chịu.
Qua lớp vải, một luồng nóng bỏng phả thẳng tới.
Sắc mặt Thái tử phi trở nên khó coi, nghiến răng nói: “Ngươi đang làm gì?”
Ta mới phát hiện mình vô ý kéo lỏng hỉ phục của nàng, hai tay lại đang chống lên trước ngực nàng.
Ta kinh ngạc nói: “Tẩu tẩu, trước ngực người… có phải thiếu thứ gì không?”
“?”
Không có đèn, ta không nhìn rõ nét mặt Thái tử phi, nhưng ta tin rằng mình nói rất uyển chuyển, tuyệt đối không làm tổn thương lòng tự trọng của tân tẩu tẩu, nàng chắc hẳn hiểu được ta dụng tâm thế nào.
Nếu nàng thật sự vì chuyện này mà buồn lòng, ta còn có thể tìm đại phu giỏi chữa trị giúp nàng.
Ta Lý Như Như quả thật là người tốt, lại còn biết cảm thông cho người khác.
Không biết vì sao Thái tử phi lại bỗng nổi giận, lạnh giọng: “Đi!”
“Nếu ngươi không đi, đừng trách ta vô tình.”
Trong thoại bản từng nói, nữ tử khi xuất giá, rời khỏi nhà mẹ đẻ, đến nơi xa lạ vốn đã khổ, nếu gặp phải ông công bà mẫu hà khắc, phu quân bất tài, thì đời này chẳng còn gì để mong đợi.
Cho nên, đã về nhà phu quân thì tuyệt đối không được tự coi mình là người ngoài, phải nhanh chóng đứng vững gót.
Thái tử phi có thể nghĩ như vậy, thật tốt.
Ta vỗ vai nàng, dịu giọng: “Tẩu tẩu, người đừng khách khí, Thái tử ca ca là người tốt nhất, nhất định sẽ đối xử với người thật tốt.”
Thái tử phi im lặng hồi lâu, đẩy ta ra, tự mình đứng dậy.
Nàng trói gã nam mặc hỉ bào, vứt vào tẩm điện phụ, chẳng bao lâu đã quay lại.
Nhìn ta, nàng nói: “Nếu Thái tử ca ca của ngươi là người tốt, thì đã không sai tên phế vật kia tới đây, cũng sẽ không đốt thứ mê hương đậm đặc đến vậy trong phòng này.”
Theo thoại bản, mê hương là vật khiến nam nữ hòa hợp vui thú, chắc Thái tử ca ca có ý tốt, sao Thái tử phi lại tức giận?
Thật không biết cảm kích, còn dám nói xấu Thái tử ca ca!
Ta nghĩ vậy liền định đứng dậy rời đi, nhưng phát hiện đôi chân chẳng còn chút sức, toàn thân nóng ran, chỉ muốn tìm thứ gì mát mẻ để áp vào.
Sau đó, nhiệt độ càng lúc càng tăng.
Ta cũng không rõ vì sao Thái tử phi lại bế ta đặt lên giường, từng món từng món cởi bỏ y phục của ta.
Cảm giác thật dễ chịu, như thể cơn nóng trong người đã vơi đi, hai tay ta luống cuống vô thức mò mẫm.
Mãi đến khi cảm nhận được có dị vật ép sát, ta mới bừng tỉnh - Thái tử phi này… không phải tẩu tẩu!