Dám qua mặt tôi, anh chết chắc.

Chương 1



Vào đúng ngày cưới, cô em họ vì tò mò không biết nhà họ Tiêu đã đưa bao nhiêu tiền sính lễ, liền lén dẫn mẹ tôi đi kiểm tra tài khoản ở cây ATM gần khách sạn.

Kết quả phát hiện, trong thẻ mà nhà họ Tiêu đưa chỉ có 12.8 tệ.

Trong khi bố mẹ tôi yêu cầu sính lễ là 128,000 tệ.

1

Tôi và Tiêu Lâm là bạn cùng trường đại học, nhưng thực ra bố mẹ tôi luôn phản đối chuyện tôi quen anh ấy.

Gia đình tôi điều kiện cũng ổn.

Ở thành phố tuyến một có bốn căn nhà, bố tôi còn điều hành một công ty riêng.

Còn Tiêu Lâm thì xuất thân từ nông thôn.

Nhưng lý do bố mẹ tôi phản đối không phải vì xuất thân của anh ấy.

Mà là vì họ thấy bố mẹ Tiêu Lâm quá trọng nam khinh nữ.

Tiêu Lâm có bốn người chị gái, người lớn nhất cũng chỉ hơn anh ấy sáu tuổi.

Nhưng cả bốn chị gái của Tiêu Lâm đều không được học đại học, phải sớm ra ngoài đi làm thuê.

Bởi vì nhà họ Tiêu nghèo, không đủ khả năng nuôi tất cả con cái ăn học.

Tiêu Lâm là con trai duy nhất trong nhà, dĩ nhiên được dành mọi thứ tốt nhất.

Ban đầu tôi hoàn toàn không biết những chuyện này, mãi đến gần ngày cưới Tiêu Lâm mới nói với tôi.

Khi đó tôi thật sự rất khó chịu, đã từng có ý định chia tay.

Nhưng lúc đó thiệp mời cũng đã phát ra hết, tôi sợ bố mẹ mất mặt với họ hàng bạn bè, nên đành nhẫn nhịn.

Về chuyện sính lễ, thái độ của bố mẹ tôi rất rõ ràng.

Biết nhà họ Tiêu điều kiện không tốt, nên cũng không làm khó, chỉ cần đưa đủ 128,000 tệ là được.

Bù lại, nhà tôi sẽ hồi môn cho tôi một căn nhà, thêm một chiếc xe và 500,000 tệ tiền mặt.

Tuy nhiên, cả nhà và xe đều mua trả hết một lần, chỉ đứng tên mỗi mình tôi.

Số tiền 500,000 đó cũng được gửi vào tài khoản riêng của tôi, dùng làm vốn khởi đầu cho cuộc sống vợ chồng.

Lương tháng của Tiêu Lâm tầm hơn 9,000, tích góp để đủ 128,000 cũng không phải chuyện gì quá khó.

Bố mẹ tôi cũng chẳng thiếu số tiền đó, chỉ muốn xem thái độ bên nhà họ Tiêu thế nào.

Nhưng họ cũng có phần cẩn trọng, không trực tiếp nói với bố mẹ Tiêu Lâm về nhà, xe hay tiền hồi môn.

Chỉ bảo rằng sau khi cưới, tôi sẽ mang sính lễ về nhà, ngoài ra bên nhà tôi cũng sẽ chuẩn bị một ít hồi môn tượng trưng.

Bố mẹ Tiêu Lâm tưởng rằng cái gọi là "tượng trưng" chỉ là mấy ba, năm chục ngàn, nên có phần không hài lòng.

Tôi tuy có phần u mê vì yêu, nhưng không phải ngốc.

Trong thời gian yêu nhau, tôi chưa bao giờ kể cho Tiêu Lâm biết điều kiện kinh tế nhà mình.

Anh ấy chỉ biết tôi là người bản địa, chứ không biết nhà tôi có điều kiện như vậy.

Về yêu cầu của bố mẹ tôi, Tiêu Lâm đồng ý rất dứt khoát.

Bố mẹ tôi cũng nhờ vậy mà có phần thay đổi cái nhìn với anh ấy.

Tiền sính lễ là do Tiêu Lâm mang tới khi đến đón dâu.

Anh ấy đưa luôn một chiếc thẻ, nói rằng trong lễ cưới đông người, cầm mấy chục vạn tiền mặt không an toàn.

Mẹ tôi dù hơi không vui, nhưng vẫn nhận lấy thẻ và mang tới khách sạn.

Dự định sau khi lễ cưới kết thúc sẽ đưa lại cho tôi.

Kết quả không ai ngờ được, Tiêu Lâm lại “tặng” cho chúng tôi một bất ngờ lớn như thế.

Rõ ràng đã bàn là 128,000, vậy mà trong thẻ chỉ có 12 tệ 8 xu.

Ngốc đến mấy cũng biết, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp.

Mẹ tôi và em họ vừa về tới khách sạn, đã lập tức gọi tôi và Tiêu Lâm vào phòng nghỉ.

“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?” Lúc đó tôi vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Mẹ tôi mặt đen như mực: “Đợi ba mẹ Tiêu Lâm tới rồi nói.”

Tiêu Lâm có vẻ cũng không hiểu gì, ngơ ngác hỏi: “Mẹ, nếu có chuyện gì, mẹ cứ nói với con, để con giải quyết.”

Ngay sau câu nói đó của Tiêu Lâm, tôi thấy sắc mặt mẹ mình càng thêm khó coi.

2

“Bà thông gia, bên ngoài đang rối như thế, bà gọi chúng tôi tới làm gì?”

Mẹ của Tiêu Lâm vừa tỏ vẻ khó chịu vừa đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy trong phòng có đông người như vậy, bà ta rõ ràng sững lại một chút.

Mẹ tôi rầm một tiếng, đập mạnh thẻ ngân hàng lên bàn.

“Có ai nói cho tôi biết, rốt cuộc số tiền trong thẻ này là sao không?”

Tôi liếc qua đã nhận ra - đó chính là tấm thẻ mà Tiêu Lâm đưa, nói là thẻ chứa tiền sính lễ.

Tim tôi chợt hẫng một nhịp, linh cảm chẳng lành ập đến.

Sau khi mẹ đập thẻ lên bàn, tôi thấy rõ thoáng chốc lộ ra vẻ chột dạ trên mặt Tiêu Lâm.

Ngược lại, bố và em trai tôi thì đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Tiêu Lâm ấp úng mãi không nói nổi một câu.

Em trai tôi rốt cuộc không nhịn được:

“Mẹ, chuyện gì thế ạ?”

Cô em họ giận dữ nói chen vào:

“Còn phải hỏi à? Hỏi Tiêu Lâm ấy! Rõ ràng nói là đưa một trăm hai mươi tám nghìn tiền sính lễ, đoán xem trong thẻ có bao nhiêu?”

Giờ cô ấy chẳng thèm gọi anh rể nữa, gương mặt đầy vẻ mỉa mai, nói với giọng châm chọc:

“Mười hai tệ tám hào! Nếu không phải tôi tò mò kéo dì ra cây ATM gần khách sạn kiểm tra, chắc chuyện này thật sự bị nhà họ Tiêu qua mặt rồi!”

“Bao nhiêu cơ?”

Em trai tôi trợn tròn mắt.

“Mười hai tệ tám?”

Mẹ tôi gật đầu khẳng định:

“Không nghe nhầm đâu - đúng, chỉ mười hai tệ tám.”

Tôi không nhìn bố mẹ Tiêu Lâm, mà nhìn thẳng vào anh ta.

“Tiêu Lâm, anh không có gì muốn nói sao?”

Em trai tôi định lên tiếng, nhưng bị bố kéo tay ngăn lại.

Bố tôi lạnh giọng:

“Đây là chuyện của chị mày, để chị mày tự giải quyết.”

Nhưng nhìn vẻ mặt ông, tôi biết chỉ cần cách tôi “giải quyết” khiến ông không vừa lòng, chắc chắn ông sẽ ra tay ngay.

Tiêu Lâm cúi đầu, mặt đỏ bừng.

Tôi không rõ đó là xấu hổ hay là hối hận.

Vì đến lúc này, tôi mới nhận ra - hóa ra người đàn ông mà suýt nữa tôi định kết hôn, lại xa lạ đến thế.

“Bà thông gia,” mẹ Tiêu Lâm chỉ tay vào tôi, giọng gay gắt, “Không phải nhà cô tự nói là sẽ mang sính lễ về nhà sao?

Thế thì cho một tấm thẻ tượng trưng chẳng phải cũng như nhau à? Cứ chuyển tới chuyển lui, phiền phức biết bao!”

Tôi không đáp lại bà ta, mà nhìn thẳng Tiêu Lâm hỏi:

“Anh biết chuyện này không?”

Tiêu Lâm gật đầu, nhỏ giọng:

“Biết chứ. Dù sao sau này tiền đó cũng là dùng cho cái nhà của chúng ta.

Để trong thẻ của em hay của anh thì cũng vậy thôi.”

Anh ta liếc tôi một cái, rồi nói tiếp:

“Anh không phải không muốn đưa 128,000 đâu, chỉ là tiền anh gửi tiết kiệm kỳ hạn, rút sớm thì lỗ.”

Tôi tức đến bật cười:

“Vậy nên anh dùng mười hai tệ tám để qua mặt tôi hả?”

Tiêu Lâm vội giải thích:

“Tiểu Huyên, anh không có ý lừa em đâu, chỉ là nghĩ tiền sính lễ cũng chỉ là hình thức.

Dù sao người ngoài đâu có biết trong thẻ có bao nhiêu.”

Tôi hít sâu, giữ bình tĩnh hỏi lại:

“Vậy ý anh là, nhà anh làm vậy không sai?”

Tiêu Lâm còn chưa kịp đáp thì mẹ anh ta đã bật dậy, gân cổ cãi:

“Nhà tôi Tiêu Lâm làm gì sai?

Chung Huyên, cô để tâm chuyện này vậy là sao?

Chẳng lẽ nhà cô vốn không định cho cô giữ lại tiền sính lễ, mà tính giữ lại 128,000 đó để sau này cưới vợ cho em trai cô à?”

3

“Bà nói vớ vẩn cái gì thế!”

Em trai tôi tức giận quăng luôn tấm thẻ xuống đất, chửi thẳng:

“Bà tưởng ai cũng như nhà bà à, chỉ biết trọng nam khinh nữ!”

Nó vẫn chưa hả giận, liền lấy trong túi ra tấm thẻ chứa tiền hồi môn mà nhà tôi chuẩn bị cho tôi:

“Đây là thẻ hồi môn của chị tôi, các người có biết trong này có…”

Chưa nói hết, bố tôi đã lạnh giọng cắt ngang:

“Chung Dương, im miệng!”

Em trai tôi lập tức hiểu ra điều gì đó, ngoan ngoãn cất thẻ đi.

Mẹ Tiêu Lâm thấy vậy, tưởng trong thẻ chẳng có bao nhiêu, liền giễu cợt:

“Trong đó được bao nhiêu chứ, ba vạn? Hay năm vạn?

Thôi đừng giả vờ nữa. Nếu không phải nhà tôi cảnh giác, chắc bị các người lừa cho một vố to rồi!”

Cha Tiêu Lâm cũng phụ họa nhỏ giọng:

“Tưởng dân thành phố ai cũng giàu, ai ngờ cũng nghèo rớt mùng tơi.”

Thấy cảnh tượng đó, tôi không còn gì muốn nói thêm.

Tôi cúi xuống nhặt tấm thẻ trên sàn, nhét thẳng vào tay Tiêu Lâm, lạnh giọng nói:

“Tiêu Lâm, đám cưới này hủy.

Cầm lấy mười hai tệ tám của anh rồi cút đi.”

Nghe tôi nói “không cưới nữa”, người nhà tôi ai nấy đều như được giải thoát.

Nhưng Tiêu Lâm thì hoảng hốt, nắm lấy tay tôi:

“Tiểu Huyên, đừng giận. Khách khứa bên ngoài đã đến gần hết rồi, chúng ta cứ tổ chức xong buổi lễ trước, tối về anh chuyển cho em đủ 128,000 được không?”

Nghe thế, mẹ anh ta lại bực.

Chương tiếp
Loading...