Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Cô Quang Nhất Điểm Huỳnh
Chương 2
Thân hình cao lớn ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ mặt.
Ta không khỏi nuốt khan một ngụm nước bọt.
Họa Thư Bạch cảm nhận được nỗi sợ hãi của ta, lập tức ôm chặt lấy ta, lạnh giọng hỏi kẻ kia: “Ngươi là ai, sao dám tự tiện xông vào?”
Dần dần, người kia đi tới gần.
Ánh đèn soi rõ một gương mặt tuấn mỹ vô song, nhưng đôi mắt lại âm trầm đến cực điểm.
Chính là Phí Lệnh - người ta đã lâu không gặp.
Ánh mắt hắn dừng lại trên sợi dây trói ở cổ tay ta, sắc mặt lập tức u ám.
“Các ngươi… đang làm gì?”
5.
Họa Thư Bạch cũng nhận ra đó là Phí Lệnh.
Hắn ôm đầu ta, trấn an: “Thương nhi, đừng sợ. Chắc ca ca hiểu lầm thôi.”
Nhưng lời vừa dứt, Phí Lệnh liền vung đao xông tới, chém gãy chân giường.
“Rầm!”
Ta và Họa Thư Bạch ngã nhào xuống đất.
Chưa kịp đứng dậy trốn đi,
Phí Lệnh đã giẫm lên váy ta, lạnh giọng: “Nghe nói là ngươi dám dụ dỗ đệ đệ ta?”
“Ngươi có mục đích gì, tiếp cận Thư Bạch là vì chuyện gì?”
Ta cúi thấp đầu, gắng sức che giấu khuôn mặt.
Nhưng Phí Lệnh đã giơ kiếm kề cằm ta, ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”
Câu nói ấy… giống hệt mười năm trước, khi hắn cứu ta ra khỏi chiếc rương.
Chỉ là khi đó, giọng hắn ôn hòa, tràn đầy thương xót.
Do dự, sợ hãi, oán hận.. mọi cảm xúc trong ta đều tan biến ngay khi ngẩng đầu.
Khóe mắt Phí Lệnh ửng đỏ.
Đôi mắt đào hoa từng lạnh nhạt và trêu chọc, giờ lại mơ hồ say ý, không nhìn rõ được ta.
Rõ ràng là hắn đã say rượu.
Nhân lúc hắn loạng choạng, Họa Thư Bạch lập tức giật lấy kiếm, ra hiệu cho gia nhân: “Công tử say rồi, còn không mau đưa xuống nghỉ ngơi!”
Gia nhân nghe lệnh, vội kéo Phí Lệnh ra ngoài.
Đúng lúc ta vừa thở phào nhẹ nhõm, hắn lại bất ngờ quay đầu, giọng khàn khàn: “Ngươi… đừng hòng trốn. Ta tuyệt đối không cho phép ngươi cướp đệ đệ của ta.”
“Loại nữ nhân như ngươi… không xứng!”
Nói xong, hắn tự tay siết chặt thêm sợi dây trói trên người ta, rồi chỉ vào đám gia nhân ngoài cửa: “Trông chừng cho kỹ… đừng… đừng để nàng chạy!”
Sống mũi ta cay xè.
Không ngờ lần gặp lại này, Phí Lệnh vẫn có thể nhục nhã ta như thế.
Họa Thư Bạch trừng mắt với gia nhân, quát lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cút hết đi!”
Rồi hắn tháo dây trói cho ta, áy náy nói: “Thương nhi, ta không ngờ ca ca lại tìm tới tận đây.”
“Nàng đừng để bụng, hắn chỉ là nói lời say rượu thôi.”
6.
Một đêm trằn trọc không ngủ.
Suy đi tính lại thật lâu, ta vẫn không đủ can đảm kể cho Họa Thư Bạch nghe về quá khứ giữa ta và Phí Lệnh.
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến khi trời sáng, vừa quyết định sẽ nói rõ, thì gia nhân của Phí Lệnh lại gõ cửa sổ, nói có chuyện muốn bàn với Họa Thư Bạch.
Ta lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, sợ rằng Phí Lệnh mặc kệ tất cả mà nói toạc ra mọi chuyện của chúng ta.
Nếu thật sự như thế…
Họa Thư Bạch sẽ nhìn ta thế nào đây?
Một nén nhang trôi qua, người bước vào lại là Họa Thư Bạch với gương mặt rạng rỡ vui mừng.
“Thương nhi, ca ca đồng ý để ta dẫn nàng về rồi!”
Họa Thư Bạch nói, đêm qua chỉ là lời rượu say của Phí Lệnh.
Khi biết được đệ đệ ruột vẫn còn sống, Phí Lệnh lập tức cho người truy tìm nơi ở hiện tại của bọn họ, chỉ để có thể nhanh chóng nhận lại đệ đệ thất lạc.
Phí Lệnh còn nói, chỉ cần là người Họa Thư Bạch yêu thích, quan tâm, dù có xuất thân hèn mọn, với tư cách là ca ca, hắn đều sẽ chấp nhận.
Nghe vậy, nghi ngờ trong lòng ta lại nổi lên.
Thật khó tin đây là Phí Lệnh mà ta từng quen biết.
Ta thăm dò hỏi: “Hắn… còn nói gì khác nữa không?”
Ta không tin, hắn sẽ dễ dàng buông tay như vậy.
Ngày trước ta đã từng cầu xin hắn bao lần, nhưng Phí Lệnh chưa từng động lòng.
Họa Thư Bạch cụp mắt, trầm ngâm một lát.
Khi ngẩng lên nhìn ta, trong đáy mắt hắn thoáng qua một tia khác lạ: “Không có gì nữa, chỉ nghe gia nhân nói ca ca ta đã mất trí nhớ rồi.”
“Mất… trí nhớ?” Ta không kìm được mà khẽ lặp lại.
“Ừ. Nghe nói trước đây huynh ấy từng yêu sâu đậm một nữ tử, nhưng ngay đêm tân hôn nàng ta chết trong biển lửa. Huynh ấy lao vào cứu nàng, chẳng may đụng đầu bị thương, quên mất rất nhiều chuyện và vài người.”
“Vì việc đó mà huynh ấy u sầu rất lâu, tốt nhất nàng đừng nhắc đến nữ tử kia trước mặt huynh ấy.”
Mất trí nhớ?
Ta bất giác thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Như vậy… ta không cần phải trốn chạy nữa rồi.
Họa Thư Bạch kéo tay ta đặt lên má hắn, làm nũng: “Được rồi, đừng nghĩ tới những người nam nhân khác nữa.”
Ta bật cười, trêu hắn: “Ngay cả ca ca ngươi cũng không được sao?”
“Không được. Nàng chỉ được nghĩ tới một mình ta thôi.”
Hắn kéo ta sát lại gần hơn.
Trong đôi con ngươi đen láy của hắn, phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc của ta.
Chỉ là một câu nói đùa, vậy mà Họa Thư Bạch lại đáp lại kiên định và nghiêm túc đến thế.
Ta bỗng thấy lo lắng.
Phải chăng việc trêu chọc Họa Thư Bạch ngay từ đầu… là một sai lầm?
7.
Phí Lệnh vì say rượu quá độ, lại thêm việc đội mưa gấp rút trở về nên bị nhiễm phong hàn.
Hắn nghỉ ngơi hai ba ngày mới lười nhác chống người dậy dùng bữa.
Dù Phí Lệnh đã mất trí nhớ, nhưng ta vẫn ôm nghi ngờ, sợ rằng hắn chỉ đang giả vờ.
Thế nên nhân lúc dâng trà rót nước, ta âm thầm quan sát hắn.
Một năm không gặp.
Phí Lệnh vẫn tuấn tú như trong ký ức, nhưng ở khóe mắt chân mày đã chẳng còn vẻ ngông cuồng lãnh đạm.
Dưới hơi men, lại nhiều thêm vài phần uể oải và cô tịch.
Khi thấy ta, hắn chỉ coi như không thấy, tự mình uống rượu.
Chỉ đến lúc ta cố ý chạm nhẹ vào tay áo hắn khi rót rượu, thăm dò xem phản ứng ra sao.
Phí Lệnh xưa nay không thích bị người khác chạm vào.
Trước kia ở bên hắn, chỉ khi có nhu cầu hắn mới chủ động gần gũi ta.
Về sau, hắn càng dựa dẫm vào ta hơn, từ ăn mặc, sinh hoạt đều giao cho ta sắp xếp.
Trong Phí phủ, ai cũng biết chỉ có mình ta mới được chạm vào y phục của hắn.
Thế mà lúc này, đáy mắt Phí Lệnh thoáng qua vẻ ghét bỏ.
Hắn phủi tay áo, mặt lạnh quát ta: “Ai cho phép ngươi tự tiện vào đây. Cút ra ngoài!”
Thấy hắn thậm chí chẳng phản ứng gì với giọng quê mùa mà ta cố ý dùng, ta rốt cuộc mới thở phào, tin chắc rằng hắn thật sự đã quên.
Vì thế, ta quyết định cùng Họa Thư Bạch hồi kinh.
Họa Thư Bạch hứa với ta, sau khi về nhà cúng tổ tiên xong, sẽ dọn ra ngoài lập phủ riêng.
Như vậy ta sẽ không phải lo lắng sau này bị ca ca hắn làm khó.
Đến chiều ngày thứ ba, chúng ta rốt cuộc cũng khởi hành vào thành.
Nhưng khi nhìn thấy xe ngựa, Họa Thư Bạch khẽ nhíu mày: “Trời tối rồi, sao xe ngựa không treo đèn phượng đầu?”
Mãi đến khi đỡ Phí Lệnh lên xe, phu xe mới đáp: “Ôi, mấy hôm trước đi đường gặp mưa to, gió lớn làm gãy mất lồng đèn. Nô tài thấy đêm nay trăng sáng, cũng không ảnh hưởng lắm.”
Họa Thư Bạch trầm mắt, xoay người định quay vào lấy nến.
Ta theo bản năng nắm tay hắn: “Thư Bạch, không cần đâu… giờ ta không còn sợ bóng tối như trước nữa.”
Từ ngày ở bên Họa Thư Bạch, ta chưa từng còn nỗi sợ đêm tối, cũng không phải lúc nào cũng nơm nớp lo Phí Lệnh sẽ bất ngờ xông vào phòng, áp bức ta bằng những cơn điên loạn và giận dữ vô cớ.
Từ khi biết ta có ý định bỏ trốn, Phí Lệnh bắt đầu phát cuồng, ép ta hết lần này tới lần khác phải thề độc, cam đoan cả đời này tuyệt đối không phụ hắn.
“Ta chẳng phải chỉ cưới thê tử thôi sao? Ngươi làm loạn cái gì?”
“Nếu không phải ta cứu ngươi, thay ngươi báo thù, giờ ngươi còn mạng sao?”
“Ngươi báo đáp ân nhân như thế đấy à…”
Những ngọt ngào thuở đầu dần bị ác mộng lặp đi lặp lại nghiền nát.
Nhìn thấy sắc mặt ta không ổn, Họa Thư Bạch vỗ nhẹ lên tay ta: “Không sao đâu, ta đi một lát rồi về.”
“Gió ngoài này lớn lắm, nàng lên xe ngồi trước đi.”
8.
Vừa mới bước lên xe, phu xe lập tức đóng sập cửa, rồi quất roi, xe ngựa lao đi vun vút.
Tim ta chợt thót lại, vội đứng dậy định mở cửa xuống.
Nhưng tiếng cười nhàn nhạt phía sau khiến ta giật mình.
Quay đầu, bất ngờ đối diện ánh mắt trêu chọc của Phí Lệnh.
“Khúc cô nương, ngồi đi.”
Hắn vén vạt áo, thảnh thơi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình.
Cả người ta cứng đờ, cố gắng giữ bình tĩnh: “Đại nhân đây là ý gì? Thư Bạch vẫn chưa lên xe mà.”
“À, xe chật quá, ta đã sắp xếp cho nó xe khác rồi.”
Phí Lệnh đột nhiên đứng lên, từng bước tiến lại gần.
“Ngươi… đang sợ gì thế?”
Thân hình cao lớn vây kín ta, hương thông quen thuộc tràn ngập mũi, khiến ta nghẹt thở, vô thức lùi lại một bước, chống tay vào lồng ngực hắn, chặn hắn tiếp tục áp sát.
“Đại… Đại nhân, xin tự trọng. Ta là thê tử của đệ đệ ngài.”
“Ngài như vậy… rất dễ khiến người ta hiểu lầm.”
Đôi mắt Phí Lệnh thoáng tối đi, rồi lại khẽ cười nhạt, không thèm để ý: “Khúc cô nương thật biết nói đùa.”
“Ta chẳng qua chỉ lo Thư Bạch bị lừa, nên mới muốn hỏi rõ quá khứ của ngươi.”
“Chỉ vậy, ta mới yên tâm giao nó cho ngươi.”