Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Chiến trường gia đình
Chương 5
11
Tôi nằm trên giường thì nhận được video thám tử gửi tới.
Trong đó có chút máu me.
Video quay cảnh Phó Đình vượt đèn đỏ liên tục, gấp gáp lao đến khách sạn.
Lâm Thi Thi đang nằm trong bồn tắm, chuẩn bị cắt cổ tay.
Phó Đình xông vào, muốn ngăn lại.
“Em thật sự thích anh đến vậy sao? Anh có thể cho em một căn biệt thự, sau này mỗi tháng đều đến thăm.
Thích con cái thì chúng ta sinh, đừng làm tổn thương bản thân như thế.”
Những lời mà hắn tự cho là “thâm tình”, từng chữ từng chữ lại dẫm đúng chỗ đau nhất trong lòng Lâm Thi Thi.
Thế nên, khi hắn vừa bước tới định giật dao khỏi tay, cô ta bỗng nhe răng, vung dao thật cao, đâm thẳng xuống phần tôn nghiêm nhất của đàn ông.
Có thể thấy, Lâm Thi Thi thực sự đã hận hắn đến tận xương tủy.
Chút thịt kia, cô ta đâm liền năm nhát.
Khi tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện, vội chạy đến, bác sĩ lạnh lùng thông báo:
Nơi ấy của Phó Đình đã nát rồi.
Không còn khả năng hồi phục.
Nói trắng ra, từ nay hắn không còn là đàn ông nữa.
Một kết quả thật sự bất ngờ, nhưng đáng mừng làm sao.
Tựa vào vách tường hành lang bệnh viện, tôi bật khóc mà nụ cười vẫn nở rộ.
Khẽ vuốt bụng:
“Con à, thìa vàng mẹ đã chuẩn bị sẵn cho con rồi.
Tương lai sẽ chẳng còn đứa con hoang nào tranh giành với con cả.
Người mẹ thật thà này, cuối cùng cũng bảo vệ được con rồi.”
12
Lâm Thi Thi bỏ trốn, đến giờ vẫn chưa bắt được.
Còn Phó Đình thì nằm trên giường bệnh, vừa mổ xong, yếu ớt vô cùng.
Hai kẻ chó má từng muốn biến “ngoại tình thành chính thất” – một đứa thì ngồi tù thật, một đứa thì thành phế nhân chẳng còn làm đàn ông nổi.
Ngày ngày tôi qua lại giữa nhà và bệnh viện, chăm sóc hắn.
Thực ra nhiều việc chẳng cần tôi động tay, nhưng hình tượng hiền thê lương mẫu thì nhất định phải dựng cho vững.
Chẳng mấy hôm, tôi phát hiện mình bị theo dõi.
Không cần đoán cũng biết - là Lâm Thi Thi.
Tôi lập tức tăng thêm vệ sĩ, nhưng chưa đến lúc ra tay.
Đợi đến ngày Phó Đình hồi phục, chuẩn bị xuất viện.
Tôi cố tình để toàn bộ vệ sĩ theo bảo vệ hắn.
Miệng còn nói lo Lâm Thi Thi sẽ lại ra tay hại chồng, mình thì chẳng dám sơ hở.
Một màn này làm Phó Đình cảm động đến phát run.
Rời bệnh viện, tôi chọn hẳn con đường vắng ở ngoại ô, cố ý tạo cơ hội cho Lâm Thi Thi.
Quả nhiên, cô ta xuất hiện, tay cầm dao, mắt khóa chặt bụng tôi:
“Phó Đình đã chẳng còn là đàn ông nữa. Chỉ cần tôi giết đứa con hoang trong bụng cô… thì hai người chó má này cả đời đừng mơ có con! Tôi khổ thì các người cũng đừng hòng dễ chịu!”
Nói rồi, cô ta lao đến, giơ dao chém thẳng.
Tôi vừa né tránh, vừa nhìn chiếc xe phía xa dần tiến lại gần.
Rất nhanh, xe dừng.
Phó Đình lao xuống, giật được con dao trong tay cô ta.
Ngay sau đó, “chú đội mũ” phía sau lập tức khống chế, kéo cô ta đi.
Tựa vào ngực hắn, tôi giả vờ ngất xỉu.
Bên tai vang lên tiếng Phó Đình cuống quýt gọi bác sĩ.
Thực ra, tôi đã chuẩn bị chu toàn từ trước, nào có ngốc nghếch mà đem mình và con ra mạo hiểm.
Tất cả đều được tính toán kỹ với vệ sĩ, căn đúng thời gian, bảo đảm hắn tận mắt chứng kiến.
Tỉnh lại, Phó Đình lập tức nhào tới, giọng đầy lo lắng:
“Sao mang thai mà không nói cho anh? Em có biết anh lo thế nào không? Ba mẹ cũng đã kể với anh rồi. Ngốc ạ, lúc nào cũng nghĩ cho anh, chẳng thèm để ý tới mình.”
Hắn lấy ra một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, đưa cho tôi:
“Đây là chỗ dựa, là bảo đảm cho em và con.
Sơ Sơ, sau này chúng ta nhất định phải sống cho tốt.
Trải qua từng ấy, anh rốt cuộc hiểu mình cần gì nhất.
Là em, và con.”
Tôi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Trời ngoài kia, xanh biếc vô cùng.
Bởi vì, đã nắng lên rồi.
Thế giới của người thật thà, cuối cùng cũng sáng rỡ.
13
Xuất viện rồi, tình cảm giữa tôi và Phó Đình càng ngày càng “khăng khít”.
Mỗi ngày, tôi đều tự tay nấu canh bổ dưỡng cho hắn.
Mỗi lần uống, hắn lại cảm khái:
“Giống như quay lại ngày xưa, bây giờ thế này thật tốt.”
Đúng vậy, tốt thật.
Tôi thì lần nào cũng dặn phải uống hết, một giọt cũng không được thừa.
Ba năm sau, trong một lần khám sức khỏe, Phó Đình phát hiện tinh trùng sống sót của mình bằng 0.
Ba năm trước, hắn chỉ mất đi khả năng “làm đàn ông”.
Nếu một ngày nào đó nghĩ quẩn, còn có thể làm thụ tinh nhân tạo.
Nhưng tôi - người thật thà - từ trước đến nay chỉ cầu ổn thỏa.
Phải dọn sạch mọi rủi ro, để con tôi có con đường thênh thang tuyệt đối.
Phó Đình chẳng thèm tìm hiểu sâu.
Dù sao, hắn đã mất năng lực từ lâu, chuyện tinh trùng còn hay không cũng chẳng quan trọng.
Chỉ cho rằng đây là di chứng sau vết thương.
Bên kia, tôi cũng đã nhắn nhủ rõ ràng cho nhà giam, “chăm sóc đặc biệt” Lâm Thi Thi.
Phó Đình không còn uy hiếp, tôi cũng chẳng buồn giả bộ nữa.
Toàn bộ tinh lực đều đặt vào việc nuôi dạy con trai.
Còn Phó Đình - tôi xem như không khí.
Kỳ lạ thay, hắn không tức giận, thậm chí còn dính tôi hơn.
Luôn nói, chỉ khi ở bên tôi và con, hắn mới thấy mình như một người đàn ông trọn vẹn.
Nhìn con trai lớn lên ngày càng xuất sắc, lòng tôi vừa vui mừng vừa kiêu hãnh.
Hồi nhỏ tôi sống dựa vào cha mẹ.
Lớn lên, có Phó Đình nuôi.
Về sau, sẽ có con trai dưỡng già.
Người thật thà, số mệnh đúng là tốt quá rồi.
Hết