Cái Bẫy Trong Kẽ Hở

Chương 1



Chồng tôi ngoại tình.

Tôi phát hiện ra khi thấy một chiếc quần lót chữ T kẹt giữa khe ghế xe hơi.

Muốn dồn tôi phát điên sao?

Quá ngây thơ rồi.

Tôi phản đòn bằng cách nhét nửa tờ kết quả xét nghiệm bệnh M giai đoạn 2 vào đúng chỗ đó.

Sáng hôm sau, mặt gã đàn ông cặn bã kia đã bị cào đến rách nát.

1

Lúc này, hắn đang trừng mắt nhìn tôi, tức giận quăng tờ giấy vào mặt tôi:

“Cái này là cái gì?!”

Tờ giấy quệt qua má tôi, hơi đau.

Tôi mở ra đọc kỹ:

“Bệnh M giai đoạn 2? Trời ơi, anh là dưa chuột thối à?”

“Im ngay!” – Chu Trầm lập tức nổi đóa – “Không phải báo cáo khám sức khỏe của cô sao? Sao lại kẹt trong cửa xe ghế phụ của tôi?”

Tôi khinh thường nhìn hắn:

“Vậy là anh định giả vờ mình bị bệnh bẩn để đổ cho tôi?”

Ánh mắt gã cặn bã híp lại.

Tôi cũng chẳng chịu nhường.

Dù sao được ngắm kỹ mấy vết cào trên mặt hắn ở khoảng cách gần như thế, tôi cũng thấy sướng tay lắm rồi.

Ngay giây sau, hắn giật lấy khăn lót lên tay tôi:

“Đi! Theo tôi đi kiểm tra! Tôi phải xem xem đến lúc nhận kết quả cô còn bịa được gì nữa!”

Hắn kéo mạnh, làm lộ mảng phát ban đỏ rực trên tay tôi…

“Aaaaa”

Chu Trầm giật bắn người, vội vàng buông tay, lùi lại một bước:

“Cái quái gì đây?! Ghê quá!”

Tôi vô tội giơ tay lên:

“Xin lỗi, gần đây bị dị ứng một chút.”

Chu Trầm run rẩy môi:

“Dị… dị ứng? Cô lừa ai thế?! Mau lên! Tôi dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra toàn diện! Một người bảo thủ như cô sao lại mắc thứ bệnh này được?!”

Nghe hắn nói thế, tôi lập tức bắt kịp ý.

“Đúng rồi đó, tôi bảo thủ như vậy sao lại dính bệnh này được nhỉ? Vậy rốt cuộc là ai làm ra chuyện đó?”

Chu Trầm cũng đơ ra.

Hắn lắp bắp đẩy tôi ra:

“Ờ thì… đừng nghi ngờ nhau nữa… hay là… cô mặc đồ vào trước, đến bệnh viện lấy máu, chờ có kết quả là rõ hết.”

Tôi khụy xuống đất:

“Tôi mặc kệ! Anh phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi! Tôi không đi làm được nữa đâu!”

Chu Trầm bực mình xoa trán:

“Mẹ kiếp, đứng dậy ngay cho tôi, đừng để tôi phải nói lần thứ hai!”

Tôi không đứng.

Hắn cũng không dám lại gần.

Chúng tôi cứ thế giằng co đến tối mịt.

Cuối cùng, điện thoại vang lên.

Hắn bực bội bước ra ban công nghe máy.

Cách âm kém, tôi nghe rõ từng chữ.

“…Đúng rồi, tay cô ta nổi đầy mẩn đỏ!”

“Mẹ kiếp, anh quát tôi làm gì? Sao anh không đi xét nghiệm trước đi?”

“Yên tâm! Nếu đúng là cô ta, tôi chắc chắn bắt cô ta cút ra khỏi nhà, không được mang theo đồng nào!”

Tôi mở to mắt!

Cút ra khỏi nhà? Trắng tay?

Trời đất, có chuyện tốt vậy nữa hả?

Ngay sau đó, cửa ban công mở ra.

Chu Trầm mặt nặng như chì, cầm lấy chìa khóa xe:

“Lần cuối tôi hỏi, đi hay không đi?”

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu:

“Vừa nãy anh gọi cho ai?”

Hắn né tránh ánh mắt:

“Không liên quan đến cô. Bây giờ việc quan trọng là đến bệnh viện lấy máu!”

“Không liên quan? Vậy những người chúng ta từng tiếp xúc gần đây không nên khai báo hết sao?”

“Thế còn cô? Cô tiếp xúc với ai?”

Chu Trầm ném lại câu hỏi.

Tôi cầm điện thoại lên:

“Vậy thì gọi hết đến đây, gom lại kiểm tra một lượt, xem ai là nguồn lây ban đầu.”

Sắc mặt Chu Trầm lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Tôi giơ màn hình lên trước mặt hắn:

“Tôi gọi rồi, nhắn hàng loạt.”

Chu Trầm trợn tròn mắt…

“Cô đúng là đồ bẩn thỉu! Vô liêm sỉ! Kinh tởm đến cực điểm!”

Tôi ngửa đầu, thản nhiên:

“Anh thì sao? Gọi mấy ả giày rách của anh đến luôn đi, nhanh còn kịp.”

Chu Trầm nghiến răng:

“Tôi không hèn như cô! Tôi chỉ có một người tình thôi, cô ấy sạch sẽ hơn cô nhiều, tuyệt đối không mắc bệnh bẩn như vậy!”

Nói xong, hắn bỗng bịt miệng, kinh hãi nhìn tôi.

Thế giới bỗng nhiên yên lặng như tờ.

“Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận rồi đúng không?”

2

Chồng tôi điều hành một công ty nhỏ.

Năm năm trước, tình cảm giữa chúng tôi rất tốt.

Mỗi khoản thu nhập của anh ấy, sau khi trừ tiền trả góp căn nhà, đều đưa hết cho tôi giữ.

Khi đó, chúng tôi không phân chia rạch ròi.

Anh ấy lo trả nợ, tôi lo chăm sóc gia đình.

Nhưng rồi, tình cờ tôi phát hiện một bí mật.

Khoản tiền cố định anh ấy nói là dùng để trả nợ nhà hàng tháng, thật ra không hề được trừ trực tiếp từ tài khoản như anh nói.

Mà là được chuyển từng phần vào tài khoản của mẹ anh, sau đó mới lòng vòng gửi về tài khoản vay của Chu Trầm.

Khoảnh khắc đó, tôi lập tức cảnh giác.

Có lẽ, người đang ngủ bên tôi... tôi chưa bao giờ thực sự hiểu rõ.

Sau đó, việc kinh doanh của anh ấy bắt đầu sa sút, số tiền mang về nhà ngày càng ít.

Anh nhiều lần dò hỏi, muốn tôi đồng ý đem căn nhà này đi thế chấp giúp anh xoay vốn.

Tôi từ chối.

Từ đó, tình cảm giữa chúng tôi rạn nứt.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ chưa bao giờ sai.

Tôi chắc chắn anh ta ngoại tình.

Nhưng không có bằng chứng.

Tôi từng theo dõi xe anh ta, lục tung điện thoại của anh ta.

Không tìm ra được gì.

Tôi rất rõ ràng: căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của anh ta, nên việc thế chấp cần có chữ ký của tôi.

Nhưng nếu anh ta trả xong khoản nợ, căn nhà đó sẽ trở thành tài sản cá nhân hoàn toàn.

Đến lúc đó, nếu muốn bán đi, anh ta chẳng cần hỏi ý tôi lấy một lời.

Tôi không còn nhiều thời gian.

Phải sắp xếp xong mọi chuyện, trước khi anh ta kịp “thoát xác” khỏi cuộc hôn nhân này.

3

"Cô ta là ai?"

Giọng tôi run lên nhè nhẹ.

Chu Trầm tránh ánh mắt tôi:

"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta nên đến bệnh viện kiểm tra ngay nguyên nhân bệnh của em là gì."

Tôi hất tay hắn ra, gào lên:

"Con khốn đó! Rốt cuộc là ai!!"

Tôi như hóa điên, khiến Chu Trầm vô thức lùi lại một bước.

"Giang Dao, em bình tĩnh chút! Anh thề, bệnh này không liên quan gì đến anh và cô ấy cả! Bọn anh đều sạch sẽ, không có lấy một vết đỏ! Chỉ có mình em là mưng mủ lở loét! Em đừng có kéo bọn anh xuống nước!"

Tôi trừng mắt, nghiến răng ken két:

"Vậy có phải tôi nên tặng cặp đôi hoàn hảo các người một tấm biểu ngữ chúc mừng, vì đi ngoại tình mà vẫn giữ được vẻ ngoài sạch sẽ?"

Chu Trầm bắt đầu mất kiên nhẫn:

"Thế rốt cuộc em có đi không?"

"Có!"

Tôi bật dậy:

"Nhưng tôi có điều kiện — gọi cả con tiện đó theo! Ba người chúng ta đối chất trực tiếp, xem rốt cuộc là con đàn bà nào thối nát từ trong ra ngoài!"

Chu Trầm nhìn tôi vài giây, sau đó lắc đầu:

"Thôi đi, nhìn em bây giờ như con điên vậy, vài hôm nữa bình tĩnh lại đã. Đợi đầu óc tỉnh táo rồi nói chuyện tiếp."

Nói xong, hắn quay đi, không chút lưu luyến, mở cửa, biến mất trong hành lang.

Ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường.

Tám giờ đúng.

Tôi biết anh ta sẽ không quay lại nữa.

Năm năm tình cảm, trong khoảnh khắc anh ta đập cửa bỏ đi, đã bị chính anh ta đơn phương tuyên bố chấm dứt.

Nhưng tôi không cam lòng.

Tôi vẫn chưa vạch trần đôi cẩu nam nữ đó trước mặt bàn dân thiên hạ.

Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Tôi tưởng là Chu Trầm quay lại.

Nhưng khi mở cửa, lại là một người lạ.

“Xin chào, cho hỏi căn nhà này có phải đang rao cho thuê không ạ?”

“Cho thuê?”

Tôi sững sờ tại chỗ.

“Vâng, đúng vậy.” – người trung gian đưa điện thoại ra – “Anh Chu Trầm đã liên hệ với bên tôi lúc gần 11 giờ đêm qua, đăng ký nhà cho thuê, yêu cầu gấp. Đây là đoạn chat giữa bọn tôi…”

Đầu tôi như nổ tung, tay run run gọi điện cho Chu Trầm.

Rất lâu sau, hắn mới bắt máy.

“Chu Trầm, anh điên rồi sao?! Anh đem nhà cho thuê thì tôi ở đâu?!”

Tiếng cười khinh miệt vang lên từ đầu dây bên kia:

“Giang Dao, cô nhìn rõ lại giấy tờ nhà đi. Căn nhà này từ đầu đến cuối chỉ đứng tên mình tôi, tôi muốn cho thuê thì cho thuê, cần cô – cái người ngoài – đồng ý à?”

“Người ngoài?”

Tôi cảm thấy máu trong người như trào ngược lên đầu:

“Anh là đồ khốn! Căn nhà này có phần của tôi! Năm đó tôi dùng tiền sính lễ và của hồi môn giúp anh trả trước tiền nhà!”

“Sính lễ với của hồi môn?” – Chu Trầm bật cười giễu cợt – “Nghe đây Giang Dao, bây giờ cô đang mắc bệnh truyền nhiễm, điều đó cấu thành hành vi lừa đảo! Cho nên, tiền sính lễ tôi có quyền đòi lại. Còn của hồi môn mà cô nói, một khi đã dùng cho cuộc sống sau hôn nhân thì tính là tài sản chung.”

Chương tiếp
Loading...