Bụi Trần và Mây Trời
Chương 1
Mẹ kế là bạn thân của mẹ ruột, luôn tỏ ra yêu thương cưng chiều tôi.
Cưng đến mức khiến bố thất vọng cùng cực về tôi, quay sang tập trung nuôi dưỡng con gái riêng của bà ta.
Sau khi bố qua đời, mẹ kế chiếm đoạt toàn bộ di sản, đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi chết trong một đêm tuyết trắng lạnh lẽo.
Khi mở mắt lần nữa, mẹ kế lại lén nhét tiền cho tôi – khi ấy tôi vừa chuẩn bị lên lớp 11:
“Đừng quan tâm bố con nữa, dì ủng hộ con học nhạc, theo đuổi ước mơ.”
1
Bị xe tải hất văng, tôi nhìn thấy máu mình đỏ tươi nhanh chóng loang ra trên nền tuyết trắng xóa.
Thật sự… không cam lòng!
Tôi muốn… được sống lại một lần nữa!
Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về mùa hè sau năm lớp 10.
Mẹ kế nhét vào tay tôi 10.000 tệ:
“Người trẻ thì phải dám theo đuổi ước mơ, bố con bên kia để dì nói giúp.”
Kiếp trước, thành tích học tập của tôi chỉ ở mức bình thường.
Hè năm ấy, bố đã đăng ký cho tôi lớp học thêm một kèm một với học phí cực đắt.
Nhưng tôi lại một mực mê nhạc, mê thần tượng.
Cãi nhau lớn với bố xong, tôi cầm tiền mẹ kế đưa, một mình đi Hải Thị tìm trường âm nhạc…
Còn khoản tiền học thêm kia không thể hoàn lại, cuối cùng cô chị cùng cha khác mẹ – Giang Chiêu – “miễn cưỡng” đi học thay tôi.
Thấy tôi chưa nhận tiền, mẹ kế lại thúc giục:
“Mau cầm đi, đây là tiền riêng của dì mà.”
“Vé tàu đi Hải Thị dì cũng mua cho con rồi.”
Khi đó tôi vô cùng cảm động, nghĩ rằng chỉ có bà ta mới hiểu ước mơ của mình.
Còn bây giờ…Tôi nhận lấy tiền, cố gắng kìm nén cơn tức muốn bóp chết bà ta:
“Cảm ơn dì.”
Đợi đó mà xem.
Tối hôm ấy, tôi lại được gặp bố.
Ông đang đổi dép ở cửa, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên người ông.
Mái tóc ông chưa bạc, trên người cũng không còn dây truyền hay máy thở.
Tôi nghẹn ngào mở miệng:
“Bố…”
Động tác thay dép của ông khựng lại, rồi nhíu mày:
“Đừng giở trò này với bố. Hè này phải học hành cho tốt, chuyện học nhạc bố tuyệt đối không đồng ý.”
Nước mắt tôi lập tức trào ra.
Kiếp trước, mẹ kế cố tình giấu bệnh tình, đến khi tôi chạy tới bệnh viện, bác sĩ đã bất lực.
Tôi ngồi bên giường bệnh, từng tiếng từng tiếng gọi: “Bố…”
Vừa khóc vừa nói: tôi không nên bướng bỉnh, không nên tin nhầm người, yêu nhầm người, không nên bỏ nhà đi, không nên làm ông giận.
Nhưng đến chết, ông cũng không trả lời tôi.
Còn bây giờ… ông đã trả lời tôi rồi.
Mẹ kế từ bếp đi ra, nhẹ nhàng trách:
“Anh xem kìa, nói gì mà làm con khóc rồi. Rửa tay ăn cơm thôi.”
Bà ta giỏi ngụy trang đến mức mỗi bữa đều có một hai món tôi thích.
Bố gắp cho tôi một miếng sườn kho:
“Mấy hôm nay nghỉ cũng đủ rồi, mai phải đến trung tâm học thêm.”
“Chuyện học nhạc đừng nghĩ nữa, bố cũng sẽ không cho tiền đâu.”
Mẹ kế nháy mắt ra hiệu tôi tạm thời nhịn, đừng cãi lại.
“Không cần tiền của bố.”
Tôi vừa nói vừa lấy ra 10.000 tệ mẹ kế đưa, “bộp” một tiếng đập xuống bàn:
“Dì đã cho con tiền rồi, dì ủng hộ con!”
Tôi hất cằm, tiếp tục:
“Hơn nữa, dì còn mua cả vé tàu đi Hải Thị cho con, là ngày mai luôn!”
2
Bố và mẹ kế cùng lúc biến sắc.
Mẹ kế trừng mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Còn bố thì tức đến đỏ bừng mặt:
“Trương Lan, bà bị nước vào não rồi sao?!”
Mẹ kế giả bộ ấm ức, mắt đỏ hoe:
“Em cũng chỉ thấy Chi Chi hát hay, không muốn chôn vùi tài năng của con bé thôi. Làm mẹ kế vốn đã khó, em dùng tiền riêng giúp nó cũng sai sao?”
Giả vờ quan tâm, tỏ vẻ đáng thương – luôn là bài diễn quen thuộc của bà ta.
Bọn họ lúc nào cũng cho rằng tôi bướng bỉnh.
Vậy thì đúng lúc, tôi chẳng cần phải giả ngoan hiền nữa.
Tôi lật mắt rõ rệt:
“Bố, dì còn rộng rãi hơn bố nhiều. Dì có thể dễ dàng rút ra 10.000 tệ tiền riêng để ủng hộ con.”
“Con đã mười sáu tuổi rồi, không phải Giang Chiêu. Con đi Hải Thị một mình hoàn toàn biết tự lo cho bản thân.”
Khuôn mặt bố vốn hơi dịu lại, nghe vậy, lửa giận lại “vù” một tiếng bốc lên.
“Mày cũng biết mình mới mười sáu, chưa đủ tuổi thành niên à!”
Mắng tôi xong, ông quay sang trút giận lên mẹ kế:
“Bà xem nó giống đứa hiểu chuyện à? Bà nuông chiều để nó đi Hải Thị một mình, bà tính gì vậy?”
“Nếu là Giang Chiêu, bà dám để nó đi không?”
…Đừng chỉ mắng suông, xử lý thực tế đi bố!
Đang sốt ruột, tôi nghe thấy bố nói:
“Đã vậy tiền riêng bà nhiều thế, sau này mỗi tháng không cần đưa bà nhiều tiền sinh hoạt nữa!”
Chuẩn rồi!
Sắc mặt mẹ kế lập tức đen như đáy nồi.
Tâm trạng tôi ngay tức khắc sảng khoái hẳn.
Bố xả giận xong lại quay sang tôi, xoa trán, giọng đầy khuyên nhủ:
“Làm minh tinh không dễ như con nghĩ đâu. Con cũng chẳng có thiên phú gì về mảng đó…”
Trước đây, tôi nghe những lời này là nổi điên.
Khi ấy còn nhỏ, thêm việc mẹ kế và Giang Chiêu suốt ngày tâng bốc, tôi cứ tưởng mình có giọng hát thiên phú.
Phải đến khi bị cuộc đời đập cho tơi tả mới hiểu:
Showbiz loạn lắm, mà tôi cũng chẳng phải loại hợp với nó.
Giang Chiêu, từ đầu đến giờ chỉ ngồi xem kịch, lúc này mới mở miệng:
“Chú à, Chi Chi hát hay thật mà, ở trường ai cũng nói vậy.”
Câu nghe như bênh vực, thực chất là đổ thêm dầu.
Bố đen mặt, đập bàn thật mạnh:
“Dù thế nào, mai mày phải đến trung tâm học thêm cho bố!”
Ngày hôm sau là thứ bảy nhưng bố vẫn phải đi làm thêm.
Trước kia, tôi luôn trách ông nói mà không giữ lời.
Giờ nhìn thấy ông chẳng kịp ăn sáng đã vội đi làm kiếm tiền nuôi nhà, mắt tôi lại cay xè.
Bố vừa đi, mẹ kế liền đẩy cửa bước vào phòng tôi.
Bà ta sa sầm mặt:
“Tối qua dì bị bố con mắng te tua rồi đấy.”
Bà rút ra một chiếc thẻ:
“Đây là chút tiền tiết kiệm từ trước khi dì tái hôn. Nếu con thực sự muốn theo đuổi ước mơ, dì có thể giúp con.”
“Nhưng nói năng phải cẩn thận, đừng lại làm lộ chuyện rồi hại dì nữa.”
Giang Chiêu cũng theo vào:
“Để em giúp chị thu dọn đồ nhé, kẻo không kịp chuyến tàu.”
3
Hai mẹ con bà ta, đúng là sốt sắng muốn tống tôi đi cho bằng được.
Kiếp trước cũng y như vậy.
Tôi rời xa bố.
Khoảng cách địa lý xa xôi, tính tôi lại bướng bỉnh, bố cũng chẳng phải người dễ mềm lòng.
Dưới sự ly gián của hai mẹ con họ, những hiểu lầm càng không thể gỡ bỏ.
Tôi và bố trở mặt thành thù.
Giang Chiêu liên tục nhét quần áo vào túi xách cho tôi.
Tôi hất mạnh chiếc túi sang bên:
“Không cần dọn, tôi không đi nữa.”
Mẹ kế và Giang Chiêu đều sững người.
Giang Chiêu đảo mắt, dò xét:
“Chẳng phải chị nói muốn đứng cạnh idol, muốn cùng anh ấy đứng chung sân khấu sao?”
Nhưng…về sau hắn phốt lộ ra, còn bị bắt đi bóc lịch trong tù.
Cả tuổi trẻ của tôi, đúng là ném cho chó ăn.
Tôi nhún vai:
“Ông già chẳng phải cực lực phản đối sao?”
“Thì cứ dỗ ông trước đã, rồi tính sau.”
Thật ra, chỉ cần chăm chỉ học hành, thi đậu một trường đại học tốt, kiếm được công việc ổn định, tương lai tôi vẫn có thể mua vé VIP hạng nhất để gặp bất cứ idol nào mình muốn.
Tôi đeo cặp đi học thêm.
Trước khi ra cửa, tôi vào tủ quần áo của Giang Chiêu, lôi ra chiếc váy mới cô ta chưa kịp mặc:
“Đẹp phết nhỉ, cho tôi mượn mặc chút.”
Cô ta miễn cưỡng, nhưng mẹ kế lên tiếng:
“Con nhường chị một chút đi.”
Tôi mỉm cười rạng rỡ với bà ta:
“Dì đúng là tốt nhất, ai không biết chắc còn tưởng con mới là con ruột của dì đó.”
Giang Chiêu còn nhỏ, nghe thế mặt liền cứng lại.
Tôi thay váy xong, thở dài nhìn cô ta:
“Thật ghen tị với em, có thể tận hưởng kỳ nghỉ hè, không phải đau khổ đi học thêm như chị.”
Khóe môi Giang Chiêu giật nhẹ, ánh mắt hận thù lóe lên rồi biến mất.
Kiếp trước, tôi cãi bố hết lần này đến lần khác, bỏ phí mọi sự sắp xếp và tâm ý của ông.
Cuối cùng, tôi chỉ đủ điểm đỗ cao đẳng, vào một trường âm nhạc tầm thường.
Còn Giang Chiêu thì nhặt hết cơ hội tôi vứt bỏ, cuối cùng đỗ vào trường 985.
Tốt nghiệp xong, cô ta vào làm ở tập đoàn lớn.
Còn tôi, phải đi hát ở quán bar để mưu sinh.
Cuộc đời đôi bên, từ đó cách biệt như trời với vực.