Bí mật sau lưng chồng
Chương 1
Khi tôi cùng chồng đi đăng ký kết hôn, vừa chuẩn bị ký tên.
Trong đầu bỗng vang lên một giọng nói:
“Chồng cô không chỉ giấu một người vợ ở quê, mà còn lén sinh con với người khác bên ngoài.”
“Đứa bé đó giờ đã hai tuổi rồi!”
1
Vì tiếng điện tử quái lạ kia, tôi chần chừ mãi không hạ bút ký tên.
Chồng tôi – Trần Phi – thấy vậy thì sốt ruột, thúc giục liên hồi:
“Ninh Ninh, ký nhanh đi, nhân viên còn đang chờ đó.”
“Đừng làm chậm trễ người ta.”
Tôi liếc anh ta một cái, rồi thẳng thừng đặt bút xuống bàn.
Trần Phi càng thêm nóng nảy, nhìn như thể hận không thể ký thay tôi ngay lập tức.
Chưa kịp để anh ta mở miệng lần nữa, gương mặt vốn bình tĩnh của tôi bỗng thoáng hiện vẻ đau đớn:
“Không xong rồi, bụng tôi đau quá, chịu không nổi, tôi phải đi vệ sinh một lát.”
Trong ánh mắt bất lực của nhân viên cùng Trần Phi, tôi vội vã chui vào nhà vệ sinh công cộng.
Mùi trong đó chẳng dễ ngửi gì, nhưng lúc này lại cứu tôi một bàn thua trông thấy.
Tôi và Trần Phi quen nhau từ thời đại học.
Thật lòng mà nói, nếu không phải vì sự dịu dàng và chu đáo của anh ta khiến tôi rung động, tôi cũng chưa chắc đã đồng ý quen.
Yêu nhau ba năm, anh ta chỉ dẫn tôi về quê đúng một lần.
Sau đó, Trần Phi lấy cớ quê nghèo hẻo lánh, đi lại bất tiện, nên chẳng đưa tôi về nữa.
Nhưng lần đó, ngoài cha mẹ anh ta, trong nhà còn có một người khác.
Một người phụ nữ rụt rè, khúm núm.
Trần Phi bảo đó là chị em họ xa, không còn người thân nên tạm tá túc trong nhà.
Thế nhưng, tôi lại phát hiện ra sự tiếp xúc thân mật quá mức tự nhiên giữa hai người, còn ánh mắt người phụ nữ ấy nhìn tôi luôn né tránh.
Mỗi khi tôi và cô ta ở riêng, cô ta lại tỏ ra muốn nói mà không dám nói.
Khi ấy, tôi đã thấy kỳ lạ, chỉ là không nghĩ nhiều.
Lẽ nào, giọng nói kia nói đến chính cô ta?
Nghĩ vậy, tôi thử lên tiếng trong đầu để trao đổi với giọng nói ấy.
“Ngươi là ai? Vì sao tôi phải tin?”
“Ngươi nói người đó có phải chính là cô em họ xa của Trần Phi không?”
Âm thanh điện tử vang vọng trong tâm trí tôi lần nữa:
“Đúng là cô ta. Nhưng cô ta không phải chị em họ xa, mà là vợ nuôi từ nhỏ của hắn.
Còn ta, ta tên là “Hy Vọng”, là một hệ thống chuyên cứu rỗi.
Vì phát hiện ngươi đáp ứng điều kiện nên mới tìm đến ngươi.
Trong quỹ đạo cuộc đời vốn có của ngươi, ngươi sẽ bị Trần Phi hại chết, tuyệt hậu tuyệt tự.
Hắn không chỉ thoát khỏi pháp luật, mà còn đường đường chính chính tiếp quản công ty của nhà ngươi, ngày càng phất lên.
Hắn vinh quang một đời, còn ngươi thì nhà tan cửa nát.
Ta đến kịp lúc rồi. Ngươi không cần trả bất cứ cái giá nào, chỉ cần tin ta, liền có thể thay đổi vận mệnh.
Lan Ninh, ngươi có nguyện ý tin ta không?”
Những gì hệ thống nói khiến tôi chấn động.
Dù nửa tin nửa ngờ, tôi vẫn không nhịn được hỏi:
“Cha mẹ ta chết thế nào? Có phải cũng do Trần Phi hại chết không?”
Giọng hệ thống quả quyết vang lên:
“Tất nhiên.”
“Để chiếm đoạt tài sản của nhà ngươi, Trần Phi đã bỏ không ít công phu. Ngay từ lúc biết thân thế ngươi, hắn đã giăng một cái bẫy lớn.
Sau khi cưới nhau chưa đầy một năm, cha mẹ ngươi lần lượt chết vì ‘tai nạn’.”
Đầu tiên là cha ngươi, Trần Phi động tay động chân vào xe, khiến phanh hỏng, xe nát người vong.
Sau đó, mẹ ngươi vì đau buồn mà suy sụp. Trần Phi lấy cớ đưa bà đi giải sầu, lái xe đưa lên núi.
Nhân lúc không ai để ý, hắn đẩy bà xuống vực sâu, chết không toàn thây.
Cuối cùng là ngươi. Hắn lừa ngươi đi lặn biển, rồi phá hỏng thiết bị, khiến ngươi chết chìm dưới đáy biển.”
Nghe xong, tôi im lặng hồi lâu.
Tôi vốn mê lặn biển, khi yêu nhau còn từng đi cùng Trần Phi vài lần.
Dù những gì nó nói là thật hay giả, tôi cũng không dám đánh cược.
Nếu chỉ một mình tôi thì chẳng sao, nhưng tôi không thể dùng mạng cha mẹ mà mạo hiểm.
Cha mẹ luôn xem tôi như bảo bối, là những người yêu thương tôi nhất trên đời.
Tôi tuyệt đối không thể để họ vì tôi mà bỏ mạng thê thảm.
Khi chưa điều tra rõ, tôi nhất định sẽ không ký giấy với Trần Phi.
2
Biết được quyết định của tôi, giọng Hy Vọng liền vui mừng hẳn lên.
Nó nhắc nhở lần nữa:
“Tuyệt đối không được cưới Trần Phi. Đây là ngã rẽ định mệnh của ngươi.”
Tôi gật đầu, ra hiệu đã hiểu.
“Vậy ngươi định từ chối thế nào?” hệ thống hỏi.
Tôi nhướng mày, cười khẽ:
“Đợi lát nữa sẽ biết.”
Nói xong, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa đi đến bàn ký tên, chưa kịp ngồi xuống, Trần Phi đã sốt ruột kéo tôi lại:
“Ninh Ninh, em cuối cùng cũng ra rồi.”
“Mọi người đợi lâu lắm rồi, mau ký đi, họ sắp tan ca rồi.”
Sau khi nghe xong những lời hệ thống nói, giờ mỗi lần nhìn anh ta, tôi lại nghĩ đến cảnh cha mẹ chết thảm.
Mỗi người đều có nghịch lân của riêng mình.
Cha mẹ chính là nghịch lân của tôi.
Nhìn vẻ hối hả của anh ta, tôi liền rút tay lại, buông một câu đầy ngang bướng:
“Đột nhiên tôi không muốn cưới nữa.”
“Về thôi.”
Vẻ sốt ruột của Trần Phi bỗng chững lại.
Mãi một lúc sau, anh ta mới gượng cười, dò xét hỏi:
“Ninh Ninh, em… em đang đùa phải không?”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Tất nhiên là không. Tôi đi đây, anh có đi thì đi, không thì tự bắt xe về.”
Nói xong, mặc kệ anh ta trông thế nào, tôi quay người bỏ đi.
Giọng hệ thống vì quá kinh ngạc mà lạc hẳn đi:
“Á… Ngươi, ngươi lại nói thẳng như vậy sao?”
“Không thì còn sao nữa?” tôi thản nhiên trả lời.
“Tôi có nợ nần gì hắn đâu.”
“Thứ nhất, tôi chưa từng cùng hắn mở tiệc cưới. Thứ hai, tôi cũng chẳng đòi sính lễ.”
“Nói thẳng ra, hôm nay chịu đến đây ký tên đã là nhờ tôi đào cả núi rau dại mới suy nghĩ mà đồng ý.”
“Ban đầu tôi vốn không màng mấy thứ đó, bởi lẽ hắn có giàu đến đâu cũng chẳng bằng tôi, chỉ cần đối xử tốt với tôi là đủ.”
“Giờ ngay cả điều này cũng đáng nghi, hắn còn có chỗ nào đáng để lưu luyến?”
“Tôi không muốn cưới nữa, hắn còn có thể ép buộc ta chắc?”
Hệ thống im lặng rất lâu.
Mãi đến khi Trần Phi đuổi theo, giọng nó mới vang lên trong đầu tôi: “Ngươi nói đúng…”
“Ninh Ninh, em làm sao thế?” Trần Phi bước tới, nắm chặt cổ tay tôi, lông mày nhíu chặt.
“Hôm nay em sao lại bướng bỉnh như vậy? Chuyện kết hôn lớn lao thế này, nói không cưới liền không cưới sao?”
“Anh biết ăn nói thế nào với ba mẹ anh đây?”
Tôi liếc hắn một cái: “Anh cứ nói thẳng là tôi không muốn cưới nữa. Có gì khó nói đâu?”
“Nếu thấy phiền thì chia tay luôn đi!”
Nghe thấy hai chữ “chia tay”, hắn mím môi, rất lâu sau mới dịu giọng dỗ dành:
“Được, được, được, bây giờ chưa muốn cưới thì thôi, không cưới nữa.”
“Tất cả đều nghe em, đừng nói chia tay nữa.”
“Em biết mà, đời này anh chỉ cần em, ngoài em ra không ai cả.”
Lời vừa rơi xuống, giọng hệ thống liền chua ngoa vang lên:
“Người ~ khác ~ anh ~ không ~ cần ~”
“Ế ôi ~”
“Con ở quê đã hai tuổi rồi, hắn còn dám mở miệng nói thế? Buồn nôn!”
Tôi suýt bật cười vì giọng điệu chọc quê ấy, đành phải nghĩ lại tất cả chuyện buồn đời này mới nén được khóe môi đang nhếch lên.
Tôi không đáp lời Trần Phi, quay người bỏ đi.
Hắn cũng chẳng giận, răm rắp chạy theo phía sau, còn lên ngồi ghế phụ lái.
Suốt dọc đường hắn tìm đủ chuyện để bắt chuyện, tôi phiền lòng, bèn thả hắn xuống dưới lầu rồi lái xe đi thẳng.
Vừa về đến nhà, ba mẹ đã ùa ra hỏi dồn.
“Ninh Ninh? Sao con về sớm vậy?”
“Không phải đi đăng ký kết hôn với Trần Phi sao? Nó đâu rồi?”
Mẹ tôi còn cố thò đầu ra sau lưng tôi tìm.
Tôi đẩy đầu bà về, thản nhiên nói: “Không cưới nữa, con bỏ hắn ở nhà rồi.”
“Sao cơ?” Ba tôi nghe xong trợn tròn mắt.
Trên đường về, để lấy lòng tin của tôi, hệ thống còn bới ra mấy chuyện riêng tư, kể cả việc tôi ba tuổi tè dầm rồi lén giặt quần cũng không bỏ sót.
Đến lúc về nhà, tôi đã hoàn toàn tin tưởng nó.
Giấu đi chuyện hệ thống, tôi ném thẳng cho ba mẹ một quả bom.
“Có một ‘chị họ xa’ sống nhờ nhà hắn. Nhưng thực ra đó là vợ nuôi từ bé.”
“Hai người họ lớn lên cùng nhau.”
“Con trai của họ hiện đã hai tuổi rồi.”
Ba mẹ tôi: !!!
Cả hai đồng loạt hít một hơi lạnh buốt.
Vài giây sau, mẹ mới lắp bắp hỏi: “Có đáng tin không?”
Tôi không hề do dự: “Một trăm phần trăm.”
“Ba, con nghi ngờ Trần Phi tiếp cận con có mưu đồ, con sợ hắn sẽ hại cả nhà ta. Ba giúp con điều tra đi.”
Dù chưa có chứng cứ, nhưng ba mẹ tin tôi tuyệt đối.
Thấy tôi quả quyết như vậy, ba lập tức gọi điện nhờ người bắt tay điều tra Trần Phi.