Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Bảo Tiêu Của Tôi Là Tổng Tài Trăm Tỷ
Chương 2
5
Tối qua trong phòng tắm, đúng là lưng tôi có va vào mép bồn rửa mặt.
Da bị trầy nhẹ một chút.
Khoang ghế sau hơi chật chội, khiến tôi không khỏi nhớ đến chiếc sofa chật ních tối qua.
Tôi khẽ nói:
“Anh nhớ giặt đệm ghế sofa nhé.”
Anh gật đầu:
“Ừ, ga giường cũng nên thay luôn.”
Mặt tôi càng đỏ bừng, cúi rạp người xuống ghế.
Phó Hành Diễn vén áo tôi lên, hơi thở trầm thấp:
“Da em mềm thật đấy, chạm nhẹ tí là đỏ hết rồi.”
Tôi vội vùi mặt vào gối ôm:
“Đừng… đừng nói nữa.”
Anh lấy thuốc mỡ, bôi vào vết trầy nhỏ ở thắt lưng tôi, ngón tay nhẹ nhàng tán đều thuốc:
“Tối qua em nói nghiêm túc đấy chứ? Giảm bảy tháng tiền nhà cơ mà.”
Dù anh rất nhẹ tay, nhưng khi thuốc chạm vào vết thương, vẫn hơi xót.
“Á… đau quá…”
Tôi cắn răng:
“Nói là làm.”
Phó Hành Diễn khẽ cong môi hài lòng, rồi nhẹ nhàng xoay người tôi lại.
Cảm giác được ánh mắt anh đang dừng ở đâu đó, tôi vội lấy gối ôm che lại:
“Đủ rồi, anh xuống xe đi.”
Anh thôi không đùa nữa, lấy điện thoại đưa cho tôi:
“Thêm bạn nhé. Hôm nào anh có trận đấu, sẽ mời em đến xem.”
“Ừm.”
Tôi quét mã, thêm anh vào danh sách bạn bè.
6
Về đến nhà.
Tôi vừa nằm xuống sofa, dì giúp việc đã cắt trái cây mang tới.
Mẹ từ trên lầu đi xuống, mặt nghiêm trọng:
“Vi Vi, mẹ vừa biết được tin Tạ Lâm vượt ngục rồi. Dạo này con ra ngoài phải cẩn thận, mẹ sợ hắn sẽ trả thù mình.”
Nhà mẹ tôi có rất nhiều căn hộ, nhiều chỗ bỏ không thì đem cho thuê.
Tạ Lâm mà mẹ vừa nhắc, từng là một trong số những người thuê nhà.
Hắn có xu hướng bạo lực.
Trong cốt truyện gốc của quyển tiểu thuyết này, ba năm trước, tôi từng tới nhà hắn thu tiền thuê.
Khi đứng trước cửa, tôi đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Trên áo hắn còn dính máu.
Tôi hơi cảnh giác, nhìn kỹ hơn, hắn cười giải thích:
“Vừa làm thịt con gà trong bếp, cô có muốn vào xem không?”
“Tối nay vợ anh có ở nhà không?”
Tôi ngó đầu vào nhìn nhưng không thấy bóng dáng người phụ nữ nào cả.
“Hôm nay cô ấy đi siêu thị mua nước tương rồi. Lát là về thôi. Cô ở lại ăn cơm trưa luôn nha!”
Tạ Lâm mở rộng cửa, mời tôi bước vào.
Tôi cảm thấy ánh mắt hắn kỳ lạ, trong lòng bất an.
“Thôi… thôi khỏi. Mẹ tôi đang đợi tôi về ăn cơm, tôi về trước đây.”
Tôi xua tay rồi chạy một mạch như bay về nhà.
Sau khi về đến nơi, càng nghĩ càng thấy không yên tâm.
Vì thế, tôi đã báo cảnh sát.
Khi cảnh sát đến nơi, Tạ Lâm đã phân xác vợ xong, đang… nấu canh xương.
Hắn bị bắt, lĩnh án 10 năm.
Từ đó, hắn căm hận tôi, còn từng tuyên bố khi ra tù sẽ trả thù.
Tôi lạnh sống lưng:
“Vượt ngục thật à? Ghê quá!”
Mẹ tôi còn hoảng hơn:
“Vi Vi, con hủy buổi biểu diễn múa sắp tới đi, mẹ không yên tâm.”
Tôi vốn là vũ công, nửa tháng nữa sẽ có một màn trình diễn trong concert của ca sĩ Tô Thần Tuấn.
Tôi với anh ấy là bạn đại học, rất khó mới có cơ hội hợp tác lần này, tôi không muốn bỏ lỡ.
Huống hồ, Tạ Lâm mới vượt ngục, cảnh sát đang ráo riết truy bắt.
Hắn lo chạy trốn còn không kịp, chưa chắc đã mò tới tìm tôi.
Nhưng dù sao thì cũng phải đề phòng.
Tôi bỗng nhớ đến Phó Hành Diễn, ánh mắt sáng rực, liền nói với mẹ:
“Mẹ ơi, hay là con thuê vệ sĩ nhé!”
Mẹ tôi thấy ý này hay, lập tức gật đầu:
“Được, một vệ sĩ thì chưa chắc đủ. Thuê hẳn bốn người đi, mẹ chuyển tiền vào tài khoản cho con luôn!”
7
Vài ngày sau, tôi nhắn tin cho Phó Hành Diễn:
【Đang làm gì đó? Bận không?】
Lúc ấy anh đang tập boxing, phải nửa tiếng sau mới trả lời:
【Nãy giờ đang luyện, em muốn tới xem không?】
【Gửi địa chỉ đi, em qua.】
Tôi cũng đang định kiểm tra thực lực của anh.
Nếu đủ ổn, tôi sẽ cân nhắc mời anh làm vệ sĩ riêng để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Phó Hành Diễn gửi địa chỉ câu lạc bộ boxing của anh cho tôi.
Tôi lái xe đến nơi, vừa vào phòng tập thì thấy anh đang đấu với một võ sĩ khác.
Người kia chính là Quý Trụ - quán quân các mùa giải boxing trước.
Bây giờ anh ta đã giải nghệ, mở câu lạc bộ này và kiêm luôn huấn luyện viên.
Tôi đứng một bên quan sát.
Vừa thấy tôi đến, ánh mắt Phó Hành Diễn sáng bừng, chiến ý lập tức bùng lên.
Chỉ sau vài hiệp, anh đã đánh ngã được Quý Trụ.
Tôi vỗ tay, trong lòng thầm cảm thán:
【Quá đỉnh luôn á!】
Hệ thống tự hào ra mặt:
“Dĩ nhiên rồi! Phó Hành Diễn sau này sẽ gom đủ bộ huy chương vàng, thành tựu vượt xa Quý Trụ. Nếu không phải là hàng top thì sao tôi chọn làm mục tiêu công lược cho cô?”
Ra là nhà vô địch tương lai!
Thế thì làm vệ sĩ cho tôi là quá dư chuẩn luôn rồi.
Tôi bước đến, đưa cho anh một chai nước.
Quý Trụ liếc nhìn tôi rồi hỏi Phó Hành Diễn:
“Bạn gái cậu à?”
“Ừ.”
Phó Hành Diễn gật đầu, còn nắm tay tôi kéo vào phòng nghỉ.
8
Trong phòng nghỉ.
Phó Hành Diễn đang dùng khăn lau mồ hôi.
Tôi nhìn mà ngẩn người. Không thể không công nhận, người đàn ông này… cực phẩm thật sự.
“Phó Hành Diễn, từ lúc nào tôi thành bạn gái anh vậy?”
Anh ghé sát lại, giọng như mê hoặc:
“Vậy em có muốn làm bạn gái anh không? Sau này anh có huy chương, có tiền thưởng, đều cho em hết.”
Cái người này, chơi thẳng quá ha.
Tôi còn đang định “đi đường thân thể”, mà anh đã “đi đường trái tim” rồi?
Tôi đánh trống lảng:
“Khụ khụ, đừng đùa nữa. Hôm nay em đến là có chuyện nghiêm túc.”
Anh thu lại vẻ trêu chọc, ánh mắt nghiêm túc hẳn:
“Chuyện gì?”
Tôi nói:
“Em muốn mời anh làm vệ sĩ riêng cho em. Giá cả tùy anh đưa ra.”
“Anh là võ sĩ boxing, không làm vệ sĩ dạo.”
“Nhưng nếu là vệ sĩ của em thì… được.”
Nói xong, anh chuyển giọng:
“Còn chuyện tiền lương, khỏi cần. Dù sao em cũng không thu tiền thuê nhà của anh mà. Gọi là qua lại cho sòng phẳng.”
Chà, không đòi lương luôn à?
Thế thì… lời quá rồi còn gì!
“Em ngồi nghỉ đi, anh đi tắm thay đồ, lát đưa em đi ăn.”
Tôi vừa định gật đầu thì hệ thống bỗng nhảy ra:
“Xin chủ nhân hãy nhờ Phó Hành Diễn dạy em kỹ năng tự vệ!”
Tôi đáp:
“Ừm.”
Hệ thống bổ sung:
“Nhưng là dạy trong… phòng tắm nha!”
Ba giây sau, tôi nổ não.
Không thể dạy ở chỗ nào rộng rãi hơn à? Phải là nơi chật chội như vậy sao?
Được thôi, chơi tới luôn!
Tôi nghiêm túc hỏi hệ thống:
“Phần thưởng là gì?”
Hệ thống cười gian:
“Mỗi chiêu phòng thân học được, tăng +10 điểm phòng ngự, không giới hạn.”
Sắp tới tôi có thể sẽ gặp nguy hiểm, tăng phòng ngự là chuyện đáng đầu tư.
Dù Phó Hành Diễn đồng ý làm vệ sĩ cho tôi, nhưng anh còn công việc riêng, đâu thể lúc nào cũng kè kè bên tôi.
Nâng phòng ngự, biết đâu đến lúc nguy cấp lại cứu được một mạng.
Liều vậy!
Tôi nắm tay Phó Hành Diễn, kéo anh lại gần, chỉ tay về phía phòng tắm:
“Em muốn học kỹ năng tự vệ, trong đó… được không?”
9
“Được.”
Phó Hành Diễn dẫn tôi vào phòng tắm phía trong cùng.
Đây là hình thức dạy thực chiến đặc biệt – mô phỏng tình huống bị bắt cóc trong không gian hẹp, xem phải làm gì để thoát thân.
Anh ôm eo tôi từ phía sau, đóng vai tên xấu.
“Dạo này ăn gì vậy? Sữa đu đủ hầm?”
“Eo mềm thế này, dùng sức tí là bẻ gãy luôn ha?”
“Dưỡng da bằng gì vậy? Trắng quá trời, nhìn là muốn nhéo phát chảy nước.”
Sau khi “diễn vai ác” xong, Phó Hành Diễn bắt đầu hướng dẫn tôi cách phản đòn.
Tôi làm theo chiêu anh dạy, vung một cú đấm, khiến anh nhăn mặt rên:
“A... đau thật…”
Muốn học kỹ năng phòng thân, đúng là không dễ.
Phó Hành Diễn dạy rất nhiều chiêu, vô cùng kiên nhẫn.
Còn tôi thì cũng cực kỳ nghiêm túc tiếp thu.
Nửa tiếng sau, Quý Trụ đến gõ cửa:
“Hành Diễn, tôi có việc đi trước nhé. Hôm nay anh khóa cửa nha.”
Đã đến giờ tan làm, mấy người khác trong câu lạc bộ cũng đã lục tục về hết.
Tôi nín thở.
Anh đáp:
“Ừ, tôi biết rồi.”
Quý Trụ quay đi.
Lớp học vẫn chưa kết thúc.
Đến khi tôi học hết mấy chiêu anh chỉ, người mồ hôi đầm đìa, mệt rã rời.
Tắm xong, Phó Hành Diễn lấy khăn quấn quanh người tôi:
“Đừng để cảm lạnh. Mình đi ăn nhé.”
Tôi mỉm cười gật đầu:
“Ừ.”
Khi chúng tôi nắm tay rời khỏi câu lạc bộ, trời đã tối.
Hệ thống online:
“Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, nhận phần thưởng.”
“Phòng ngự +10, đã kích hoạt.”
“Phòng ngự +10, đã kích hoạt.”
Tổng cộng được cộng 20 điểm phòng ngự, cũng khá ổn.
Tôi thấy yên tâm hơn nhiều rồi.