Bác Sĩ Sản Khoa Tự Cứu
Chương 1
Kiếp trước, tôi đã dốc hết sức lực để cứu sống một sản phụ bị tắc mạch ối.
Không ngờ gia đình họ vừa cảm ơn rối rít trong bệnh viện, quay lưng đã đưa tôi lên mạng,
nói rằng chính vì thao tác sai sót trong lúc đỡ đẻ của tôi mà sản phụ phải cắt bỏ tử cung.
Tôi bị bạo lực mạng suốt 7 tháng, cuối cùng cầu cứu vô vọng, lựa chọn lấy cái chết tỏ rõ trong sạch, để lại di thư: “Hãy trả lại công bằng cho tôi.”
Sống lại một đời, tôi không trông chờ ai đứng ra thay mình minh oan.
Tôi sẽ dũng cảm đối mặt một lần nữa với ca phẫu thuật như cơn ác mộng ấy.
Tôi phải - tự cứu mình.
1
“Chủ nhiệm Tần, chiều nay có một ca mổ lấy thai, sau đó là buổi diễn thuyết và giao lưu hội nghị sản khoa quốc tế.” Trợ lý đứng bên cạnh báo cáo công việc buổi chiều.
Tôi ngây người. Đúng vậy, tôi đã trọng sinh - sống lại ngay trước ca phẫu thuật định mệnh đó.
Kiếp trước, trong ca mổ lấy thai này, sản phụ xảy ra biến chứng tắc mạch ối, tôi phải đối diện với lựa chọn.
Là đánh cược, truyền máu lượng lớn, hy vọng trong điều kiện hỗ trợ hô hấp và tuần hoàn, chức năng đông máu của sản phụ có thể khôi phục phần nào, cược rằng ngân hàng máu còn đủ trên 4000ml máu cùng nhóm, cược rằng truyền nhiều máu sẽ không gây phản ứng tan máu.
Hay là quyết đoán cắt bỏ tử cung ngay lập tức.
Tôi đã chọn phương án thứ hai với tốc độ nhanh nhất: cắt bỏ tử cung để giữ lại cả mẹ lẫn con. Bởi tôi biết, nếu chậm trễ, sản phụ vẫn sẽ đối mặt với nguy hiểm tính mạng.
Đó là một ca phẫu thuật vô cùng thành công. Sau ca mổ, tôi nhận được tràng pháo tay từ cả phòng phẫu thuật, nhận được lời cảm ơn chân thành từ sản phụ và gia đình.
Họ ngoài miệng nói cảm kích, quay lưng đã đăng tôi lên mạng, buộc tội rằng vì thao tác không quy phạm mà khiến sản phụ bị cắt tử cung, khiến gia đình họ “tuyệt hậu”.
Tôi vĩnh viễn nhớ rõ bộ dạng họ đến bệnh viện gây náo loạn, nói rằng họ bỏ ra 50 vạn để cưới vợ, giờ sinh con gái, gia tộc tuyệt tự, yêu cầu tôi bồi thường 100 vạn.
Khi ấy tôi chỉ thấy sốc: Chẳng lẽ con gái không phải là con sao? Nhớ lại sản phụ này đã sinh hai lần đều là con gái, giờ mới 22 tuổi, lại phải đối diện với bà mẹ chồng cùng người chồng chỉ biết cầu con trai, tôi chỉ thấy thương xót.
Nhưng không ngờ sản phụ lại chỉ tay vào tôi, nói rằng trong ca mổ tôi vừa trò chuyện vừa nghe nhạc. Những lời nói ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim tôi - trái tim vừa rồi còn đau thay cho cô ta.
Rõ ràng là do chính cô ta căng thẳng sợ hãi, muốn nghe nhạc cho thoải mái, tôi mới bảo trợ lý mở chút nhạc nhẹ. Trong lúc chờ gây mê, tôi cũng chỉ muốn trò chuyện vài câu để cô ta bớt căng thẳng, phối hợp với bác sĩ.
Thế nhưng trong miệng cô ta, tất cả biến thành tôi “lơ là trách nhiệm”.
Tôi đã làm việc ở sản khoa hơn ba mươi năm. Có lẽ phần lớn công việc là bình thường, nhàm chán, nhưng tôi luôn có niềm tự hào nho nhỏ. Mỗi lần đón lấy một sinh mệnh mới, tôi đều cảm nhận được sự thiêng liêng của sự sống.
Nhưng những lời kia lại khiến tôi nghẹt thở.
Điều khiến tôi nghẹt thở hơn nữa chính là sự im lặng của bệnh viện. Họ biết rõ tỷ lệ tử vong do tắc mạch ối lên đến 80%, ca mổ này thậm chí còn có thể ghi vào hồ sơ như một ca thành công, vậy mà họ lại bảo tôi: “Chủ nhiệm Tần, dù sao chị cũng sắp nghỉ hưu rồi, hay về nhà nghỉ ngơi đi, ít lâu sẽ ổn thôi.”
Rồi cả sự thờ ơ của cảnh sát. Lần thứ ba xe tôi bị hắt sơn, họ chỉ khuyên tôi thương lượng hòa giải với gia đình.
Từng chuyện, từng chuyện như thế, cuối cùng, sau bảy tháng bị bạo lực mạng, tôi đã chọn gieo mình từ tòa nhà, để lại di thư: “Hãy trả lại công bằng cho tôi.”
Có lẽ, kẻ chủ động buông bỏ mạng sống không đáng được tha thứ, nên số mệnh để tôi sống lại ngay trước ca mổ đó.
2
“Chủ nhiệm Tần?”
Tiếng gọi kéo tôi thoát khỏi dòng hồi ức. Tôi hít sâu: “Được, tôi biết rồi.”
Hiện tại còn hơn một tiếng nữa ca mổ mới bắt đầu. Tôi hoàn toàn có thể viện cớ sức khỏe không tốt để đổi cho đồng nghiệp khác.
Nhưng tôi không mở miệng nổi. Biết rõ phía trước là vực sâu, lại đẩy đồng nghiệp vào đó, tôi không thể ích kỷ như vậy.
Từ văn phòng nhìn ra, những chiếc áo blouse trắng đang bận rộn duy trì hoạt động của cả khoa. Họ là học trò, là đồng nghiệp của tôi.
Trong khoa, với biến chứng tắc mạch ối, không ai có thể nắm chắc hơn tôi.
Tôi không thể làm kẻ đào ngũ! Có lẽ tôi có thể thoát khỏi cơn ác mộng này, nhưng còn họ, nhiều người chỉ vừa bước chân vào y học, chẳng lẽ để một gia đình vô lý, ồn ào hủy hoại giấc mơ y khoa của họ sao?
Tôi vẫn nhớ lời thề mình đã đọc trước tượng thần Hippocrates: “Tôi nguyện dốc hết sức mình để trừ bỏ bệnh tật cho nhân loại; vì sự nghiệp y học của Tổ quốc, vì sức khỏe của con người mà phấn đấu suốt đời.”
Lời thề thiêng liêng ấy là kim chỉ nam tôi giữ vững suốt ba mươi năm hành nghề.
Vì vậy, tôi chọn tiếp tục đối mặt với ca mổ này.
“Tiểu Kha, sửa lại chương trình hội nghị chiều nay. Thay ca mổ lấy thai đó thành ca phẫu thuật phát sóng trực tiếp.” Tôi dặn dò trợ lý.
“Chủ nhiệm muốn thay đổi tiến trình hội nghị ngay bây giờ ạ?”
“Sửa đi. Cậu chuẩn bị tất cả dụng cụ cần cho phát sóng, rồi thông báo cho các lãnh đạo và bác sĩ tham dự. Chiều nay có một ca mổ truyền hình trực tiếp.”
“Phần trao đổi với chuyên gia nước ngoài để tôi tự xử lý. Các thủ tục trong viện, trao đổi với gia đình sản phụ, tôi sẽ đích thân đảm nhận. À, cậu còn phải liên hệ ngân hàng máu, xác nhận lượng máu phù hợp có thể sử dụng. Đã là ca mổ trực tiếp trong hội nghị quốc tế, tuyệt đối không được xảy ra sai sót.”
Căn dặn xong, tôi rút ra một bản “Giấy đồng ý tham gia ca mổ phục vụ giảng dạy” từ ngăn kéo.
Cầm tờ giấy ấy, tôi đến phòng bệnh, gõ cửa.
“Cô nói muốn lấy con dâu tôi làm vật liệu giảng dạy à? Không được đâu!”
“Đúng đó, vậy chẳng phải vợ tôi sẽ bị bao nhiêu người nhìn thấy sao!”
Bà mẹ chồng và chồng của sản phụ, không ngoài dự đoán, lập tức phản đối. Tôi chỉ còn cách kiên nhẫn giải thích…
“Trong phòng mổ vốn cũng có bác sĩ nam, hơn nữa đây là ca mổ lấy thai, sẽ không lộ quá nhiều bộ phận riêng tư.”
“Tất cả quá trình giảng dạy đều không quay mặt.”
“Nếu đồng ý cho ca phẫu thuật được dùng làm tư liệu giảng dạy, toàn bộ chi phí nhập viện lần này sẽ do bệnh viện chi trả.”
Quả nhiên, vừa nghe đến “toàn bộ chi phí” do bệnh viện gánh, ánh mắt bọn họ lập tức sáng lên.
Kiếp trước, họ đã chọn tất cả thiết bị đắt nhất, thậm chí cả phòng VIP, chỉ vì tưởng đứa bé trong bụng là con trai. Chi phí lên tới hơn 8 vạn, cũng chính là một phần số tiền họ đòi bồi thường tôi sau này.
“Tất cả đều được miễn sao? Toàn bộ sao?” Bà mẹ chồng vẫn chưa yên tâm, lại hỏi lại một lần.
“Tất cả! Các người không cần bỏ ra một xu nào.”
“Sau sinh, chúng tôi còn tặng thêm ba ngày phòng VIP miễn phí.”
Bà ta lập tức kéo con trai ra góc cửa sổ thì thầm, tôi vẫn nghe loáng thoáng vài chữ:
“Dù sao cũng bị xem rồi.”
“8 vạn đấy.”
“Đẻ con mà không tốn tiền.”
Sản phụ nhìn tôi, cười ngượng ngùng như muốn nói lời xin lỗi. Dù là người trực tiếp phẫu thuật, cô ta lại chẳng có quyền tự quyết định số phận của mình. Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười nghề nghiệp.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ thương lượng xong.
“Được, chúng tôi đồng ý làm đối tượng giảng dạy, nhưng phải có hợp đồng.”
“Đương nhiên! Tôi đã mang giấy đồng ý đến đây.”
“Tốt nhất chúng ta ra bàn y tá để ký, sản phụ cũng cần có mặt.”
Khi bọn họ đọc xong và xác nhận giấy tờ, tôi lập tức đưa họ ra quầy y tá.
“Tí nữa tôi sẽ ký một tờ đồng ý giảng dạy cho sản phụ giường số 2, Trương Lệ. Nhờ các cô hỗ trợ tại quầy.” Tôi vừa nói vừa chỉ về góc gắn camera.
Để tránh y tá ca đêm lười biếng, bệnh viện lắp cả camera ghi hình kèm âm thanh. Đồng thời, đây cũng là bằng chứng hữu hiệu khi có tranh chấp: chỉ cần mở giám sát là mọi tình huống sáng tỏ.
Các y tá khẽ cười, giơ ngón tay cái về phía tôi, rồi nhường chỗ ngồi ngay trước góc quay rõ nhất.
Không lâu sau, sản phụ cùng chồng và mẹ chồng đều đến.
Tại quầy y tá, tôi lại lặp lại toàn bộ nội dung mình đã giải thích, sau đó đọc to văn bản đồng ý.
Trong quá trình ấy, bà mẹ chồng nhiều lần tỏ vẻ phiền hà, định ngắt lời. Nhưng tôi không đáp, kiên nhẫn đọc đến hết, và một lần nữa nhấn mạnh: “Toàn bộ chi phí ca mổ này sẽ do bệnh viện chi trả, kèm ba ngày phòng VIP miễn phí.”