Ba Mươi Sáu Kế Theo Đuổi Thái Tử

Chương 1



Ta cực kỳ say mê Thái tử đương triều, việc này thiên hạ ai ai cũng rõ. Thái tử bảo đi về phía Đông, ta quyết không dám ngó sang Tây. 

Thế nhưng, Thái tử lòng tựa sắt đá, thản nhiên buông lời: “Giang Sắt Sắt, ta không thích những cô nương ngốc nghếch.”

Ta giả vờ như chưa từng nghe thấy, ngay cả phụ thân cũng bất lực lắc đầu: “Nữ nhi của ta, đúng là bị kẻ si tình ám đến tận xương tủy rồi, bệnh đã vào giai đoạn cuối, không thuốc cứu nổi.”

Nhưng cuối cùng, chính vị Thái tử lạnh lùng ấy lại tự tay vén khăn hỷ trên đầu ta, thấp giọng hỏi: “Có nguyện cùng ta sinh con không?”

1
Mẫu thân ta cùng đương kim Hoàng hậu vốn là khuê mật, để thêm gắn kết tình thân, từ lúc ta vừa chào đời đã định sẵn hôn ước với Thái tử.

Nhưng mà… Thái tử lại chẳng ưng ta cho lắm, lúc nào cũng chê ta ngốc, không xứng làm Thái tử phi.

“Giang Sắt Sắt, nàng ngốc thế này, thì làm sao có thể xứng với vai trò Thái tử phi!”

“Giang Sắt Sắt, chữ này phải viết thế này… lại sai rồi! Nàng đúng là đồ ngốc!”

“Người ta mắng cũng không nghe ra, còn cười hớn hở, ngốc đến mức không cứu nổi!”

Thái tử ca ca ngày ngày mắng ta ngốc, nhưng ta thì lại cứ say mê chàng không dứt.

Phụ thân than thở: “Con gái à, Thái tử ngày nào cũng mắng con, sao con lại cứ một lòng một dạ, đi theo sau lưng người ta thế?”  Cha vỗ ngực giậm chân: “Hay là chọn biểu ca con… cũng không tệ…”

Chưa kịp đợi ta phản bác, cha đã tự phủi bỏ: “Thôi thôi, gần máu lấy nhau không ổn, không ổn.”

Ta đã quen với mấy lời hồ đồ của phụ thân, mẫu thân liền xách tai ông mắng: “Đồ lão già hồ đồ! Tính lấy gậy chọc đôi uyên ương hả! Ta thấy đứa nhỏ A Hận này rất tốt, với Sắt Sắt nhà ta thật xứng đôi vừa lứa!” 

Ta ở bên cạnh gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, con với Thái tử ca ca là trời sinh một đôi, sớm ngày sinh quý tử mới phải!”

2
Diễu Diễu nói ta là “ngốc mỹ nhân”. 

Ta nghiêng đầu: “Lời này ai nói?”

Diễu Diễu vừa nhả vỏ hạt dưa vừa đáp: “Được công nhận cả đấy, xem này, họa phổ mỹ nhân mới ra lò.”

Diễu Diễu chỉ vào hình vẽ thiếu nữ trong sách: “Đây, rõ ràng vẽ ngươi. Còn có lời bình bên cạnh nữa.”

/Giang Sắt Sắt: Tiểu thư nhỏ tuổi nhất của phủ Thượng thư, tính tình chậm chạp, trì độn, hiền lành vô hại./

Ta nhìn chằm chằm hai chữ “trì độn” suốt nửa ngày, nước mắt chực trào: “Sao có thể… sao có thể viết như thế chứ!”

Diễu Diễu ôm ta vào lòng: “Không sao, tối nay ta đi ám sát cái kẻ biên sách này cho ngươi.”

Ta lắc đầu cuống quýt: “Cái đó… cũng chẳng cần đâu.”

Diễu Diễu xoa xoa đỉnh đầu ta, cười híp mắt: “Đùa đấy. Nhưng nói thật, Cơ Vô Hận quả là rất được tiểu cô nương thích. Ngươi phải gắng sức hơn mới được.”

Ta sụt sịt: “Nhưng ta phải  làm thế nào đây, Thái tử ca ca không thích kẻ ngốc… ta sao có thể muốn thông minh là có thể thông minh được.”

Diễu Diễu liếc quanh, rồi bí mật lấy từ trong ngực ra một quyển sách: “Sắt Sắt, đây là bảo vật ta cất giữ nhiều năm. Ngươi hãy chăm chú học đi.”

Ta học theo dáng vẻ của Diễu Diễu, lén lút giấu quyển sách vào ngực áo. 

“Ta sẽ học thật chăm chỉ, Diễu Diễu cứ yên tâm!”

3
Ta thật sự, thật sự rất thích Thái tử ca ca. Vì thế, sau khi trở về, ta cặm cụi nghiên cứu bí kíp mấy đêm liền.

Đậy sách lại, ta gãi gãi đầu: “Diễu Diễu, sao bí kíp này khó hiểu thế… mấy người trong sách sao chẳng ai mặc y phục?”

Ta vừa thắc mắc, Diễu Diễu đã tức giận như sắt rèn chẳng thành thép: “Khó gì chứ, cứ theo sách mà làm thôi!”

“Nhưng… nhưng mà…” Ta ấp úng, “trong đó ai cũng không mặc quần áo, ta cũng phải học y vậy sao?”

Diễu Diễu phẩy tay: “Bồi dưỡng tình cảm là như thế. Cứ từng bước làm theo đi.”

Ừm… được thôi. Diễu Diễu là bằng hữu tốt nhất của ta, Diễu Diễu nói chắc không sai đâu.

Dù hình trong sách trông kỳ lạ, như yêu ma đánh nhau, mà cái tên sách cũng quái dị “Phong Nguyệt Bảo Giám”. Nhưng vì trái tim của Thái tử ca ca, ta quyết thử một phen. Biết đâu, chàng sẽ đem lòng yêu ta thì sao?

4
Sự tình lại chẳng giống ta nghĩ chút nào.

Ta học theo sách, cởi sạch trần trụi, lẻn vào long sàng của Thái tử ca ca, dưới ánh mắt kinh hãi của chàng còn toan lột y phục của chàng.

Chàng luống cuống, vội giữ chặt tay ta, một tay khác thì sống chết túm lấy dây lưng quần.

Ta kéo mãi không thấy động đậy, ngẩng đầu liền thấy vị Thái tử vốn lạnh lùng băng giá nay mặt mày biến sắc, hoa dung thất thố: “Giang Sắt Sắt, nàng… nàng chạm đâu thế!”

Ta nghiêng đầu, ngơ ngác: “Thắt lưng Thái tử ca ca có đeo kiếm sao? Sao mà cứng quá vậy?”

Lời vừa dứt, mặt chàng đỏ bừng, quát lớn: “Câm miệng! Đồ ngốc!”

Ta tủi thân, vì muốn gần gũi với Thái tử ca ca mà mất ăn mất ngủ nghiền sách mấy đêm. Ta vốn ghét nhất là đọc sách cơ mà.

Nước mắt lập tức lã chã tuôn rơi: “Ngài chỉ biết quát ta câm miệng… ta ghét ngài!”

Ta khóc lóc định bỏ đi, ai ngờ cả người lại bị trùm kín trong chăn. 

“Giang Sắt Sắt, nàng lớn rồi mà đến y phục cũng không biết mặc sao?” Khuôn mặt Thái tử sa sầm, hình như giận rồi. 

Chàng ấy giận gì chứ? Ta uất ức nói: “Phải, ta vốn là đồ ngốc, chẳng phải chính ngài nói như vậy sao?”

Thấy gương mặt chàng càng thêm lạnh lẽo, ta liều mạng chọc giận: “Ngài  thông minh thế, vậy thì mặc giúp ta đi!”

Vừa nói xong, ta lập tức hối hận: “Giang Sắt Sắt, ngươi quả thật ngốc mà…”

Ngay giây tiếp theo, gương mặt tuấn mỹ của chàng phóng đại ngay trước mắt ta. 

“Vậy thì… để ca ca giúp nàng mặc.”

5
Khuôn mặt Thái tử thật gần. Chàng quả nhiên tuấn nhã vô song, da trắng như ngọc, hàng mi cong dài còn đẹp hơn ta. Tim đập thình thịch, tựa như mắc bệnh rồi.  

Ta run run đáp: “Được… được thôi.”

Nghe tiếng chàng khẽ cười: “Nằm mơ đi, tiểu sắc quỷ.”

“A đau!” Ta ôm trán vừa bị búng đau điếng.

“Ngốc, mau mặc cho xong, kẻo lạnh lại khóc lóc gọi ta. Ngày nào cũng Thái tử ca ca, Thái tử ca ca… nàng tính đẻ trứng sao?”

Ta bịt tai, ngang bướng: “Không nghe, không nghe! Ta cứ muốn gọi, Thái tử ca ca ~ Thái tử ca ca ~” Rồi còn kéo thấp đầu chàng, thì thầm bên tai không ngừng: “Thái tử ca ca… Thái tử ca ca…”

Ban đầu chàng còn giãy dụa, sau rốt cuộc bất lực mà mặc cho ta gọi.

Trong lòng ta lại thấy thương thương, Thái tử ca ca gầy yếu quá, ngay cả nữ tử cũng không đẩy ra nổi. Đợi đến khi thành thân, ta nhất định sẽ chăm sóc chàng béo trắng, khỏe mạnh.

“Hoàng huynh! Việc ta nhờ huynh xử lý thế nào rồi…” Tam công chúa bất ngờ đẩy cửa tiến vào. “…Ơ, ờ, các người cứ tiếp tục, ta cái gì cũng chưa thấy, chưa thấy đâu.”

Ta còn chưa kịp giải thích, công chúa đã vội vã nhắm tịt mắt, đóng cửa rầm một cái.

“Không gọi tiếp nữa sao?” 

“Gì cơ?” Ta ngơ ngác ngẩng đầu, chưa kịp hiểu ý tứ.

Thanh âm nam tử bỗng trở nên lười biếng mà trêu chọc, cánh môi đỏ như nước khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị. “Tiếp tục đi… tiếp tục gọi Thái tử ca ca mau~”

6

Ta ôm đôi má nóng bừng, ngẩn ngơ đến mức chẳng nghe rõ lời các tỷ muội. Mãi đến khi Diễu Diễu vỗ mạnh một cái lên lưng, ta mới ho khan: “Cái gì, cái gì? Vừa rồi ta không nghe thấy…”

Diễu Diễu nheo mắt cười xấu xa: “Bé yêu, ngươi đang nghĩ gì thế? Từ hôm ở Đông cung trở về đã vậy rồi, ngày nào cũng ngây người cười ngốc một mình.”

Tam công chúa ngồi một bên, vẻ mặt thâm sâu khó đoán, chỉ vỗ ngực thình thịch rồi nháy mắt với ta. 

Yên tâm đi, ta sẽ không nói ra đâu! Chắc hẳn là tam công chúa có ý ấy!

Ta cúi đầu, lắp bắp: “Không… không có gì, chẳng liên quan tới Thái tử ca ca.”

Tức thì, một trận cười ầm vang khắp phòng: “Không cần chối nữa rồi! Hóa ra là đang nhớ tình lang! Bé yêu của chúng ta cũng biết khai tâm rồi!”

Tam công chúa còn lớn tiếng: “Sắt Sắt, ta cái gì cũng chưa từng nói!”

Ta tin tam công chúa. Tam công chúa quyết chẳng phải kẻ nhiều chuyện. Nhưng cô ấy lại chêm vào: “Sắt Sắt, tin ta đi, ta thật sự chẳng nhìn thấy gì, càng không nhìn thấy ngươi cùng Hoàng huynh nằm chung một giường…” Lời chưa dứt, cả đám lại xôn xao náo động.

“Trời ơi, chuyện sốc vậy mà còn giấu giếm? Kìa, Cơ Vô Ưu, ngươi còn có coi chúng ta là tỷ muội không hả!”

Diễu Diễu cũng reo lên: “Ghê nha, tiến triển nhanh gớm! Quyển sách kia quả nhiên lợi hại thế à?”

Tam công chúa bị mọi người vây công, vội chen vào: “Sách… sách gì, cho ta coi với!”

Có người đáp ngay: “Chứ còn gì nữa, dạo này ai cũng truyền tay bộ Ba mươi sáu kế truy phu đó thôi!”

Ta lập tức choáng váng, không phải Phong Nguyệt Bảo Giám sao?

Chương tiếp
Loading...