Ba Chị Gái, Một Em Trai

Chương 4



7

Mẹ kéo tay áo cha, giọng gấp gáp:

“Ông thật sự định cho nó à? Con trai còn đang cần tiền kia kìa!”

Cha vỗ nhẹ tay mẹ, ra hiệu bà đừng nóng.

Rồi ông quay sang tôi, giọng trầm mà như đang khuyên bảo:

“Lai Đệ à, con năm nay cũng 35 rồi, con của người ta bằng tuổi con giờ cũng học cấp hai hết rồi.

Con gái lớn tuổi như vậy, chưa gả đi, chúng ta cũng lo lắm.

Nếu con gả chồng, xem như bổn phận cha mẹ cũng hoàn thành.”

Tôi bắt đầu thấy khó chịu.

Phải, từ khi nhận ra họ chẳng hề yêu thương con gái, tôi không còn tin vào bất cứ lời nào của họ nữa.

Và sự thật chứng minh, tôi đoán không sai.

Người cha già tinh ranh của tôi nhấp ngụm trà mẹ đưa, thong thả nói:

“Con biết ông Vương Khắc Minh chuyên thu mua phế liệu trong làng không?

Hôm qua ba đi thu nợ gặp ông ta.

Vợ ông ấy mất tháng trước, nhà không có phụ nữ, sinh hoạt bất tiện.

Ông ta nói con tuổi cũng ngang ngang, lại cùng làng, biết rõ tính nết, con không phải loại đàn bà hư hỏng gì cả.”

Tôi cắt ngang, giọng lạnh:

“Ba nói thẳng đi, khỏi vòng vo.”

Cha tôi – Lưu Kiến Quốc – cuối cùng cũng đi vào trọng tâm:

“Ông Vương nói sẵn sàng đưa 50 vạn tệ tiền sính lễ, còn hứa sẽ không ép con sinh con trai, sinh con gái cũng được.”

Trong đầu tôi chỉ vang lên hai chữ: đồ điên.

Tôi không nói, chỉ nhìn trân trân.

Có lẽ cha nghĩ tôi đang cân nhắc, nên lại thao thao bất tuyệt.

“Tiền đền bù 350 vạn tệ là chia theo đầu người.

Nếu chia đều, mỗi người được khoảng 58 vạn.

Nhưng con lấy chồng, nhà phải lo sính lễ chứ, đúng không?

Con gái nhà họ Lưu gả đi phải đàng hoàng, sang trọng.

Ngày xưa chị cả và chị hai được chuẩn bị của hồi môn có 6 vạn thôi, con út là con út cưng, ba định chuẩn bị hẳn 30 vạn.”

Tôi hiểu ngay lập tức ông ta định giở trò gì.

Cha nói tiếp, giọng “ân cần”:

“Con cũng biết nhà mình đâu dư dả gì.

Số 30 vạn đó sẽ trừ thẳng vào phần tiền đền bù của con.

Nhưng con nghĩ mà xem, cuối cùng con vẫn có 28 vạn đem về, cưới được chồng, lại có tiền gây dựng gia đình.

Một công đôi việc.”

Ông ta nói mà vẻ mặt vô cùng chân thành - thật đến mức khiến người ta muốn nôn.

Vương Khắc Minh năm nay 45 tuổi, hơn tôi đúng 10 tuổi.

Cha tôi lại bảo là “tuổi tác tương xứng”.

Tiền sính lễ nhà người ta trả 50 vạn, mà ông còn định “cho đi” 30 vạn tiền hồi môn.

Ai tin cho nổi!

Rõ ràng là vừa muốn nuốt trọn 50 vạn của người ta, vừa muốn cướp thêm 30 vạn trong phần đền bù của tôi.

Tổng cộng 80 vạn, đổi bằng một đứa con gái.

Đúng là đầu óc làm ăn, còn tính toán giỏi hơn mẹ tôi gấp mấy lần.

Tôi không diễn nữa, cười lạnh:

“Lưu Kiến Quốc, nếu ông thật sự muốn bán con gái để đổi tiền cho thằng con trai quý hóa của ông, thì đi mà bảo mẹ tôi sinh thêm một đứa nữa, tôi không rảnh.”

“Còn về tiền đền bù, nhà nước chia cho tôi bao nhiêu, tôi lấy bấy nhiêu, không thêm không bớt.

Còn lại…miễn bàn.”

“Bữa cơm Tết này, mời hai người tự ăn, tôi không cùng đâu.”

Tôi vừa đứng dậy thì cha nắm chặt tay tôi, giọng trầm xuống:

“Lai Đệ, chuyện hôn sự này… con không có quyền quyết định.”

Tôi quay lại nhìn ông, thấy trong mắt Lưu Kiến Quốc ánh lên vẻ hung dữ:

“50 vạn tao đã nhận rồi.

Tối nay Vương Khắc Minh sẽ đến rước dâu.

Con đâu cũng không được đi!”

Tôi chết lặng.

Mọi chuyện đã vượt ngoài tưởng tượng.

Ban đầu, chỉ là mẹ đòi ba chị em góp tiền mua nhà cho em trai, mà giờ, cha tôi bán luôn cả tôi.

Ngoài trời lạnh cắt da.

Mọi nhà đều đóng kín cửa đón Tết, không ai biết bên trong nhà họ Lưu đang xảy ra gì.

Nếu cha thật sự không cho tôi rời đi…

Tôi phải làm sao đây?

Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.

8

“Ba! Ba không thể làm vậy được!”

Chị cả là người đầu tiên đứng bật dậy.

“Giờ là thời đại hôn nhân tự do, đâu còn cái kiểu bán con gái nữa.”

Giọng chị run nhưng ánh mắt lại kiên quyết, nhìn thẳng vào cha, không hề né tránh.

Ánh mắt ấy khiến Lưu Kiến Quốc nổi giận.

Trong mắt ông, đứa con gái cả luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chưa từng dám cãi nửa lời, vậy mà hôm nay lại dám dùng ánh mắt đó nhìn ông.

Ông đập bàn đứng phắt dậy:

“Thế mày bảo tao phải làm sao hả?

Làm ăn thua lỗ đâu chỉ có mày, tao cũng lỗ, cả nhà đều lỗ!

Năm nay tao đi đòi nợ không được đồng nào, còn bãi đá thì lỗ hơn bốn mươi vạn, công nhân chưa trả lương, mày bảo tao lấy đâu ra tiền?”

Ông chỉ thẳng vào chị cả, giọng gắt gỏng:

“Thằng em mày đang cần tiền mua nhà, tao thì phải trả nợ, phải trả lương, mày giỏi buôn bán, mày nói thử xem, tiền ở đâu ra?!”

Ánh mắt ấy quen thuộc đến đáng sợ.

Từ nhỏ, mỗi khi có chuyện, ông đều ném hết trách nhiệm lên vai chị cả.

Khi ông muốn sinh thêm con trai, chỉ cần “vui” một lúc, rồi để mặc mẹ mất máu, yếu đến suýt chết, tất cả việc chăm sóc đều đổ lên đầu một đứa bé chưa đầy mười tuổi.

Sau này sinh được con trai, ông mở tiệc linh đình, rồi vẫn để mặc mẹ ốm yếu, đứa em còn đỏ hỏn, và cả tôi cho chị cả lo hết.

Bây giờ cũng thế.

Ông muốn lo cho con trai, trả nợ, mua nhà, cưới vợ, và một lần nữa, lại đẩy mọi gánh nặng cho chị cả.

Nhưng lần này, chị không nhịn nữa.

“Ba đừng giả vờ nữa.”

Giọng chị lạnh như thép.

“Ba không phải làm ăn lỗ bốn mươi vạn, mà là nợ nặng vì cờ bạc bốn mươi vạn!

Con không muốn vạch trần vì vẫn muốn giữ chút thể diện cho ba.

Nhưng ba vì ‘thể diện’ đó mà định bán con gái mình đi trả nợ, con là người đầu tiên không đồng ý!”

Lưu Kiến Quốc sững người.

Chuyện nợ nần, ông đã dặn mẹ tuyệt đối không được hé răng, vậy mà vẫn bị con gái vạch trần.

Chị cả tiếp tục, giọng rắn rỏi:

“Ba làm ăn, con cũng làm ăn.

Muốn biết ba nợ ai đâu khó.

Hôm nay, ai dám động vào em con - con báo công an ngay.”

Lời chị vừa dứt, ngoài sân vang lên tiếng đàn ông ồn ào.

Tôi quay đầu nhìn, Vương Khắc Minh đã tới.

Theo sau ông ta, lại chính là Bảo Đệ.

“Chị ba! Chồng chị ba đến rồi!”

Bảo Đệ vừa bước vào đã niềm nở giới thiệu, giọng ngọt xớt:

“Đây là anh rể, tuy làm nghề thu mua ve chai, nhưng bãi phế liệu của anh ấy mỗi năm kiếm bộn tiền đấy!”

Tôi liếc qua, ánh sáng lóe lên từ chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay nó.

Tôi hiểu ngay, chuyện tiền đền bù, chuyện “bán tôi” cho Vương Khắc Minh, nó đều biết hết.

Một kẻ hưởng lợi trắng trợn.

Thật ra từ nhỏ tôi vốn không ưa nó.

Khi còn bé, nó chẳng bao giờ cho tôi đụng vào đồ chơi của nó.

Sau này lớn lên lại biết lấy lòng, nhớ sinh nhật từng chị, gửi phong bao đỏ, miệng nói lời ngọt ngào.

Người lớn cả rồi, ai chẳng biết điều.

Không ưa, nhưng cũng chẳng ghét.

Cho đến hôm nay.

Tôi mới hiểu ra lời mẹ từng nói trong bữa cơm:

“Có năm nào sinh nhật em con mà thiếu quà của chị em đâu?”

Hóa ra, mọi thứ là mẹ dạy nó cả.

Không còn là thiên vị lộ liễu, mà là chiêu bài khéo léo - ngoan ngoãn, biết điều, khiến chúng tôi không còn lý do để trách.

Dưới lớp vỏ “con trai ngoan hiếu thảo”, là toàn bộ lợi ích của cả nhà đều dồn cho nó.

“Chị ba, gặp anh rể sao không cười thế?”

Bảo Đệ cau mày, liếc cha một cái.

Lưu Kiến Quốc khẽ gật đầu.

Thằng em lập tức đi tới, chốt cửa lại.

Vương Khắc Minh bước tới gần, giơ bàn tay thô ráp định chạm vào mặt tôi:

“Lai Đệ, anh thích em.

Làm vợ anh đi, tiền sính lễ anh đưa cho cha em rồi, ông ấy nói tối nay có thể đón em về.”

Tôi còn chưa kịp vung nắm đấm thì chị cả đã lao tới, một cú đấm thẳng vào mũi Vương Khắc Minh.

“Đ.M. mày! Muốn cưới thì cưới mẹ mày đi!”

Vương Khắc Minh loạng choạng, máu mũi chảy ròng ròng.

Ông ta hét lên:

“Lưu Kiến Quốc! Ông nhận 50 vạn của tôi để làm cái gì?

Bảo tôi đến rước dâu mà hóa ra bị đánh thế này à?”

Lưu Kiến Quốc giận dữ:

“Con cả! Mày điên rồi hả? Muốn tạo phản à?

Tao còn sống thì nhà này chưa tới lượt mày lên tiếng!”

Ông ngẩng đầu ra lệnh:

“Bảo Đệ! Dẫn con ba vào trong!

Tao không tin ba người đàn ông lại trị không nổi một đứa con gái!”

Bảo Đệ tiến lại gần tôi, miệng vẫn nói giọng “nhẹ nhàng”:

“Xin lỗi chị ba…

Nhưng nhà nợ tiền, phải trả thôi.

Em cũng cần tiền đặt cọc mua nhà nữa.”

Tôi nắm chặt con dao trong tay.

Chưa kịp hành động, chị hai không biết từ đâu vung lọ hoa nặng nề đập thẳng vào đầu Bảo Đệ:

“Đ.M. mày! Nuôi mày bao nhiêu năm, hóa ra nuôi phải súc sinh!”

Bảo Đệ lảo đảo ngã vật ra đất, kêu oai oái:

“Mẹ! Mẹ nhìn kìa, chị hai đánh con!”

Mẹ lập tức lao tới, đau lòng ôm lấy thằng con trai, rồi vung tay định tát chị hai.

Tôi theo phản xạ che cho chị, cái tát nặng nề ấy giáng thẳng vào mặt tôi.

“Đều tại mày! Con gái như mày chỉ biết gây họa tốn của!”

Bà lại giơ tay định đánh tiếp.

Chị cả chặn lại:

“Nếu đánh thì đánh con! Ai dám chạm vào em ba nữa, đừng trách con không khách khí!”

Lời chị khiến Lưu Kiến Quốc nổi điên.

Ông túm cổ áo chị cả, đẩy mạnh vào tường:

“Con điên này! Mày tưởng mày mạnh lắm à?”

“Cản đám cưới này, mày được cái gì?”

Bàn tay ông siết chặt cổ chị, gương mặt chị trắng bệch rồi tím dần đi.

Tôi vùng thoát khỏi mẹ, lao tới, rạch mạnh một nhát dao vào cánh tay cha.

Máu phụt ra, ông buông tay, đau đớn lùi lại.

Tôi kéo chị cả ra sau lưng, run giọng hét lên:

“Gọi công an!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...