Anh Trai Trở Về, Em Vợ Không Muốn Ly Hôn

Chương 1



Khi đang dọn phòng, tôi vô tình làm rơi ra một quyển sổ đỏ nhỏ.

Tìm lại danh thiếp của anh ta, tôi gọi điện hỏi: "Mai anh rảnh đi ly hôn không?"

1

Ba năm trước, tôi kết hôn với một người đàn ông mà tôi mới chỉ gặp hai lần.

Trước khi cưới, chúng tôi có giao ước:

Hôn nhân chỉ kéo dài nửa năm.

Anh giúp tôi giải quyết gia đình nhà bác cả, tôi cùng anh gặp bà nội lần cuối.

Sau đó, tôi bận rộn tốt nghiệp, tìm việc, chuyển nhà.

Thế là tôi quên bẵng chuyện ly hôn.

Nếu không phải hôm nay dọn phòng, tình cờ thấy lại tờ giấy đăng ký kết hôn, chắc tôi đã quên luôn mình từng có chồng.

"Em vội tìm đối tượng mới sao?"

Sau một thoáng im lặng, giọng nói trầm ấm, cuốn hút của Phó Trầm truyền đến.

Thật lòng mà nói, sau ba năm, nghe lại giọng Phó Trầm, tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác hồi hộp.

Mặc dù tôi đã không còn là cô gái nhỏ phải cầu cạnh người ta như ngày xưa nữa.

"Cũng... không hẳn."

"Vậy em đợi tôi hoàn thành dự án đang làm rồi ly hôn, em thấy thế nào?"

"Có lâu không ạ?" Tôi hỏi rất thận trọng.

Phó Trầm ngập ngừng một chút: "Ba tháng, em chờ được không?"

"Được... chắc là được." Nếu tôi nói không, chẳng khác nào tự biến mình thành kẻ đang cuống cuồng tìm đối tượng mới.

"Tốt."

Phó Trầm có được câu trả lời mong muốn, cúp điện thoại rất dứt khoát.

2

Ba tháng sau, tôi lại lần nữa gọi điện cho Phó Trầm.

“Anh Phó, dạo này rảnh không?”

“Là chuyện ly hôn à?”

“Ừ.”

"Tôi đang họp, lát nữa sẽ gọi lại cho em."

Không kịp để tôi đáp, anh ta cúp luôn.

Tôi cầm điện thoại, chờ từ hai giờ chiều đến tận hai giờ sáng hôm sau, cuối cùng không chống cự nổi cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.

Tỉnh dậy, đã chín giờ sáng.

Điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, là số của Phó Trầm.

Kèm theo một tin nhắn anh ta gửi.

"9 giờ 10, gặp ở Cục Dân Chính."

Tôi chưa kịp rửa mặt, vơ lấy túi xách là chạy ngay.

Nhưng vẫn đến muộn bảy phút.

Phó Trầm nhìn đồng hồ, nói: "Mười giờ tôi có cuộc đàm phán, hẹn lần sau vậy."

Tôi mặt mày đỏ bừng vì vội, đuổi theo hỏi: "Lần sau là bao giờ?"

Anh ta nhàn nhạt liếc nhìn Trợ lý Lâm đứng bên cạnh.

Trợ lý Lâm hiểu ý, lấy sổ lịch trình ra đối chiếu: "Chắc phải sang năm."

"..." Đây chẳng phải là cố ý bắt nạt tôi sao?

Rõ ràng lúc đầu chỉ nói nửa năm, giờ đã kéo dài thành ba năm rồi.

Anh ta rốt cuộc có thân phận gì, cảm giác Tổng thống Mỹ cũng không bận rộn bằng.

"Hay là, cô gọi điện xác nhận mỗi tuần một lần đi?" Trợ lý Lâm thấy tôi sắp khóc, không đành lòng, cho tôi một tia hy vọng: "Thi thoảng cũng có lịch trình bị hủy đó."

"Vậy... cũng đành vậy." Lần này đúng là do tôi ngủ quên, không thể trách người ta.

"Hẹn lần sau." Phó Trầm nhìn tôi trấn an một cái, rồi lên xe.

Tôi đứng trước cổng Cục Dân Chính, đưa mắt nhìn theo chiếc xe khuất dần.

3

Sau đó, mỗi cuối tuần, tôi đều gọi điện xác nhận thời gian với Phó Trầm.

Đáp án nhận được đều là: không có thay đổi lịch trình.

Ngay lúc tôi gần như muốn bỏ cuộc, cuối cùng, Phó Trầm cũng chịu nhượng bộ.

Anh ta nói, thứ Năm hẹn đi đánh golf, nếu kết thúc sớm, sẽ đi ly hôn với tôi luôn.

Tôi xin nghỉ phép ở công ty từ sớm, cả ngày hôm đó chờ đợi sự "triệu hồi" của Phó Trầm.

Kết quả trời tối om, chẳng thấy Phó Trầm đâu, lại thấy một gã say rượu.

4

Trợ lý Lâm gọi điện bảo tôi đến Cục Dân Chính đón sếp khi tôi đang soạn tin nhắn chửi Phó Trầm tội thất hứa.

"Cô Tô, sếp tôi say quá, cứ khăng khăng đòi ly hôn với cô, tôi khuyên không nổi, cô mau đến nghĩ cách đi."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, giờ này Cục Dân Chính đóng cửa từ lâu rồi, anh ta muốn ly hôn thì không thể sớm hơn được à?

Mặc dù rất khó hiểu, nhưng tôi vẫn vội vàng bắt taxi đến đó.

Trước cổng Cục Dân Chính, Phó Trầm mặc vest đen đang ngồi im lặng trước cửa lớn, bên cạnh là Trợ lý Lâm với vẻ mặt bất lực.

Nhìn thấy tôi, Trợ lý Lâm như thấy cứu tinh, vội vàng bước tới: "Cô Tô, cô mau giúp tôi khuyên sếp đi."

Tôi liếc nhìn Phó Trầm đang ngồi dưới đất.

Thấy anh ta sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, hoàn toàn không giống đang say tí nào.

Tôi bước tới, ngồi xổm xuống, thăm dò hỏi: "Anh biết tôi là ai không?"

Phó Trầm gật đầu, nghiêm túc đáp: "Vợ tôi."

"..." Có vẻ cũng không sai lắm.

"Giờ về nhà trước nha?" Tôi nhìn Trợ lý Lâm, khẽ giọng dỗ dành.

"Không về." Phó Trầm lườm Trợ lý Lâm một cái, ợ một cái đầy mùi rượu: "Đã hẹn hôm nay ly hôn, tôi không thể thất hứa nữa."

Nói câu này nghe còn có chút lương tri.

Tôi cúi đầu, phát hiện hai má anh ta hồng hồng, trông hơi đáng yêu.

Tôi lắc đầu, c ư ỡ n g ép bản thân tỉnh táo khỏi vẻ đẹp của anh ta: "Cục Dân Chính đóng cửa rồi, mình dời sang hôm khác ly hôn được không?"

Phó Trầm sững lại, ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt say xỉn hỏi: "Hôm khác là hôm nào?"

Tôi vội vàng nhìn Trợ lý Lâm.

Trợ lý Lâm bất lực đảo mắt, lướt điện thoại vài cái: "Sếp, lịch trình của anh đã kín đến tháng Tư năm sau rồi."

Thôi rồi, giờ mới tháng Tám.

Tôi chợt muốn chửi thề.

Phó Trầm đáng thương hỏi: "Chờ được không?"

"Không thể." Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi.

"Cô ấy nói không chờ được." Phó Trầm thất vọng cụp mắt xuống.

Trợ lý Lâm thở dài: "Cô Tô, sếp tôi hay quên khi say, cô cứ dỗ anh ấy trước đi. Tôi hứa sẽ cố gắng hết sức xếp lịch để hai người ly hôn sớm."

"Tháng Tư thì tháng Tư." Tôi cắn răng nhịn.

Dù có ngồi đây với anh ta đến sáng, ngày mai là thứ Bảy, Cục Dân Chính cũng không làm việc.

Hơn nữa, ngày mai anh ta lại có biết bao nhiêu lịch trình.

Đứng đây cho muỗi cắn suốt đêm, không đáng.

"Sếp nghe thấy chưa, cô Tô nói có thể chờ." Trợ lý Lâm vội vàng báo cáo.

Phó Trầm gật gù, từ tốn bò dậy: "Vậy tám tháng nữa chúng ta đến."

Tính toán rõ ràng thế kia?

Tôi nghi ngờ anh ta đang giả vờ say, nhưng lại nghĩ chắc không phải.

Dù sao cũng là ông chủ lớn, lấy tôi lâu như vậy, không màng tiền tài, không màng sắc đẹp.

Cứ giữ tôi không ly hôn, thì có lợi gì cho anh ta chứ!

Chắc chắn là bận rộn thật.

Trợ lý Lâm đi lấy xe, tôi và Phó Trầm đứng trước cổng Cục Dân Chính chờ.

Khi xe đến, Phó Trầm rất lịch sự kéo cửa xe: "Tôi đưa em về."

Tôi không từ chối.

Đã khuya thế này, có người đưa về sẽ an toàn hơn.

Lên xe, tôi đọc địa chỉ xong, nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thờ.

Phó Trầm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong không khí phảng phất mùi cồn nồng nặc vô cùng khó chịu, không biết rốt cuộc anh ta đã uống bao nhiêu.

Đến dưới khu chung cư, Trợ lý Lâm dừng xe.

Tôi vừa bước xuống, Phó Trầm đã đi theo sát nút.

Tôi tưởng anh ta sợ tôi là con gái không an toàn, muốn đưa tôi lên tận nhà.

Thế nhưng anh ta đi cùng tôi vào thang máy.

Đến tận cửa nhà tôi, tôi mới nhận ra điều bất thường.

"Phó tiên sinh, cảm ơn anh đưa tôi về nhà." Tôi kiên nhẫn nhắc nhở anh ta nên về nhà mình.

Phó Trầm ngạc nhiên: "Chúng ta không phải là người một nhà sao?"

"Anh mơ đi!" Mặt tôi nóng bừng vì bực.

Sao cái tên này say rượu lại như biến thành người khác thế này.

Vừa ngây ngốc lại vừa bám người.

Phó Trầm lại ném ánh mắt tủi thân về phía Trợ lý Lâm.

Trợ lý Lâm hắng giọng: "Cô Tô, sếp tôi say rượu hay quên, hay là cô cho anh ấy tá túc một đêm..."

5

Tôi thật sự muốn chửi thề.

Nhưng vẫn giữ được phép lịch sự tối thiểu.

"Nếu đã quên sạch thì tôi không cần phải chứa chấp đâu nhỉ." Tôi cố ý lạnh mặt, lấy chìa khóa trong túi chuẩn bị mở cửa.

Chìa khóa vừa cắm vào lỗ, Phó Trầm liền nắm lấy tay tôi.

Tim tôi đập thình thịch.

Cảm giác như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Buông ra." Tôi cúi đầu, quát khẽ.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Trầm như muốn nuốt chửng người khác, dù không ngẩng đầu lên, tôi vẫn cảm thấy khí thế áp đảo như núi Thái Sơn.

Tôi cố giữ bình tĩnh, lại lên tiếng: "Phó tiên sinh, xin anh buông ra."

Phó Trầm sững người một lúc, từ từ buông tay.

Tôi nhanh chóng mở cửa. Ngay lúc tôi thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị lẻn vào nhà, anh ta lại kéo tay tôi lại.

Tôi giằng co hai cái, không thoát ra được.

Cái người này hôm nay rốt cuộc muốn làm gì đây?

Chúng tôi chỉ là vợ chồng thỏa thuận, căn bản không hề quen thuộc với nhau!

Cứ làm như thế, tôi như là người phụ nữ bạc tình phản bội hôn nhân vậy.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Cuối cùng tôi hết kiên nhẫn, gầm nhẹ lên.

Phó Trầm ngây người, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào tôi.

Trợ lý Lâm vội vàng chạy tới kéo anh ta: "Cô Tô, sếp tôi say rượu rất cứng đầu, hay là cô cứ cho anh ấy ngủ ở phòng khách, sofa, hay trải đệm dưới đất cũng được."

Tôi chưa đồng ý.

Trợ lý Lâm lập tức nói: "Tôi đảm bảo anh ấy sẽ không làm gì cô đâu."

Điểm này thì tôi tin.

Ba năm trước, chúng tôi từng sống chung dưới một mái nhà một thời gian.

Khoảng thời gian đó, anh ta ngày nào cũng trải đệm dưới đất, vừa lịch thiệp lại vừa kiềm chế.

Tôi chỉ là không quen có một người khác xâm nhập vào không gian riêng tư của mình.

"Tôi sẽ cố gắng sắp xếp lịch cho anh ấy trong vòng một tháng." Trợ lý Lâm dụ dỗ.

Thật lòng mà nói, tôi hơi động lòng.

Nếu không phải chờ đến tận tháng Tư năm sau, mà tháng này có thể ly hôn được, thì quá tốt rồi.

"Thôi được rồi." Cuối cùng tôi cũng thỏa hiệp.

Chương tiếp
Loading...