Nắng Chiều Của Tôi

Chương 1



Lúc đang giúp bạn cùng phòng làm chất lỏng phi Newton thì tôi vô tình bấm nhận điện thoại.

“…Mềm xuống thì mất bao lâu?”

Đầu bên kia im lặng vài giây, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Ít nhất cũng phải nửa tiếng!”

“Tốc độ vậy chưa đạt chuẩn đâu.”

Tôi buột miệng nói ra.

Ngày hôm sau, tin tức “đại ca trường học không đạt chuẩn” đã bị đăng lên tường thổ lộ.

Mà nhân vật chính lúc này thì một tay túm chặt lấy tôi, tay kia cầm đồng hồ bấm giờ.

Giọng điệu vừa nhẫn nhịn vừa ấm ức: “Chuẩn của cậu là bao nhiêu? Tôi có thể cố gắng!”

1

Sớm nay vừa mở mắt đã thấy bạn cùng phòng dí sát mặt tôi, nháy mắt liên tục: “Ninh Ninh, nghe nói Thẩm Hoài Dã… không được.

Cậu kèm cặp cậu ta lâu vậy, chẳng lẽ không phát hiện ra gì lạ? Ví dụ như… ngọn chính đè chồi bên cạnh*?”

(*Vì “ngọn chính” không hoạt động tốt nên tất cả đều “bị đè”, không phát triển, ý chỉ chỗ đó của nam chính không được.)

“Từ khi nào một con dân ngành Hóa như cậu mà lại giỏi Sinh học thế?”

Tôi thuận miệng đáp rồi nhận lấy điện thoại của Hạ Bối Bối.

Cụm chữ to tướng “Thẩm Hoài Dã không đạt chuẩn” phóng to trên màn hình khiến tôi cứng họng.

Bài viết dài hàng mấy trăm chữ.

Tóm gọn lại chính là: hôm qua Thẩm Hoài Dã chơi trò mạo hiểm thua, phải gọi điện cho bạn gái.

Kết quả lại bị bạn gái chê… thời gian không đạt chuẩn.

[Không phải đâu, anh Thẩm của chúng ta nửa tiếng còn chưa xong á?]

[Người khác thì ổn, nhưng để anh Thẩm thì không ổn!]

[Anh Thẩm: Đàn ông không thể bị nói là không được!]

Chẳng bao lâu, phần bình luận đã chất thành mấy trăm tầng.

“Hên là Thẩm Hoài Dã không hay đọc tường tỏ tình, chứ với cái tính dễ nổ kia, biết đâu đánh chết mình mất?”

Hạ Bối Bối là quản trị viên tường tỏ tình trong trường, lần nào cũng hóng được tin nóng sốt nhất.

Cô nàng còn cố tình ghim bài viết này lên đầu, cười đến đau cả bụng.

Mãi đến khi nhận ra ánh mắt khó nói của tôi: “… Cậu nhìn tôi kiểu gì thế?”

“Anh ấy thấy rồi.”

Tôi thở dài, dúi điện thoại vào mặt cô ấy: “Cái avatar Peppa Pig kia ấy, chính là Thẩm Hoài Dã.”

Bình luận bên dưới toàn một tràng “ha ha ha ha”.

Khiến câu “Các người nói bậy!” của Thẩm Hoài Dã nhanh chóng bị dìm chìm trong biển cười nhạo, trông thảm thương đáng thương vô cùng.

Hạ Bối Bối lặng vài giây, tức giận ném mạnh điện thoại: “Mẹ nó, con Peppa Pig khốn khiếp!”

2

Sau khi gây họa, Hạ Bối Bối trốn trong ký túc, cơm trưa cũng phải nhờ tôi mua hộ.

Vậy nên lúc bị Thẩm Hoài Dã chặn đường, tay tôi còn bận cầm cơm, chẳng rảnh mà tìm vũ khí tự vệ.

“……Đây là cơm của Hạ Bối Bối.”

Tôi lập tức đưa phần cơm ra, giọng thành khẩn: “Trong siêu thị trường có bán thuốc chuột, tôi đảm bảo sẽ canh cho cô ấy nuốt vào, tuyệt đối không nói lung tung nữa!”

Một câu khiến mặt Thẩm Hoài Dã đen sì.

Mấy cậu đi cùng anh còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ơ, sao nghe giọng quen thế nhỉ?”

Mặt Thẩm Hoài Dã thoắt cái cứng đờ, không nói một lời liền lôi xềnh xệch tôi đi.

Thẳng đến một chỗ vắng người, dưới rặng cây nhỏ.

Tôi vừa cân nhắc khả năng úp thẳng hộp cơm lên đầu anh rồi chạy, vừa kín đáo đánh giá đường thoát thân.

Dù gì tên này mắc bệnh sạch sẽ, biết đâu bị cơm dính bẩn là bỏ qua tôi ngay.

Rất tốt, kế hoạch hoàn hảo.

Tôi gật gù hài lòng, tay cầm cơm đã hơi nhấc lên.

Ánh mắt Thẩm Hoài Dã khóa chặt tôi, trong đó có dò xét nhưng nhiều hơn lại là xấu hổ và bực bội.

Tôi không hiểu ánh mắt đó.

Chỉ thấy anh thò tay vào túi quần.

Ngay lập tức, trong đầu tôi chỉ toàn mấy cái tiêu đề tin tức: “Mỹ nữ bị thủ tiêu giữa rừng hoang.”

Cho đến khi anh lôi ra một cái đồng hồ bấm giờ.

Tôi: “……Hả?”

Thẩm Hoài Dã: “Cậu định ném cơm vào tôi?”

Bị nhắc vậy, tôi lúng túng muốn thu tay lại nhưng bị anh nhanh như chớp giữ chặt.

Ánh mắt anh rơi xuống hộp cơm rồi ngẩng lên nhìn tôi, chắc nịch: “Cậu muốn ném cơm vào tôi!”

“Cậu hiểu nhầm rồi.” Tôi tỉnh bơ: “Chỉ là thấy tóc cậu có con sâu, tôi định đuổi nó đi. Ai ngờ quên mất trên tay lại đang cầm cơm.”

Nhưng Thẩm Hoài Dã không tin.

Anh nhìn chằm chằm tôi, lặp lại: “Cậu muốn ném cơm vào tôi!”

“Cậu còn nói tôi không đạt chuẩn!”

“Cậu còn bảo Hạ Bối Bối khiến tôi bị cả trường cười nhạo trên tường tỏ tình!”

Giọng anh như đang tố tội, cứ như tôi là kẻ phụ bạc làm chuyện xấu xa vậy.

“Khoan đã!”

Tôi giơ tay chặn, bắt đầu mơ hồ: “Cái đầu tiên tôi nhận, nhưng cái thứ hai… không phải tôi hay nói cậu không đạt chuẩn à?”

Với thành tích toán cao cấp của anh, cách “đạt chuẩn” còn xa cả vạn dặm!

Thế mà có gì đáng giận chứ?

Mặt Thẩm Hoài Dã thoắt chốc đỏ bừng.

Đỏ vì tức.

Không nói thêm một lời, anh bấm đồng hồ, một tay đặt trên cạp quần, nghiến răng: “Tôi đã đạt chuẩn rồi! Là tiêu chuẩn của cậu quá cao thôi!”

Tiêu chuẩn gì?

Đạt điểm qua môn cao cấp cũng tính cao chắc?

Thẩm Hoài Dã càng tức.

Tức đến mức khóe mắt cũng đỏ.

Anh gằn giọng: “Hơn nữa, tôi nói là ít nhất nửa tiếng! Nếu cậu muốn lâu hơn, cũng không phải… không phải là không được…”

“Khoan!”

Tôi kịp thời cắt lời, sắc mặt dần nghiêm túc.

Mấy từ khóa “hôm qua”, “tiêu chuẩn”, “nửa tiếng”… ghép lại, trong đầu tôi lập tức hiện ra một chuyện.

3

Hạ Bối Bối là dân Hóa.

Nhưng hôm qua cô ấy lại bắt tôi, một đứa học Công nghệ đi pha chế chất lỏng phi Newton giúp.

Thứ này tuy không khó lắm, nhưng phải ghi lại độ cứng, độ mềm và thời gian thay đổi.

Đúng lúc tôi đang cúi đầu ghi chép thì có người gọi điện đến.

Tôi tiện tay bấm từ chối rồi hỏi mấy người trong phòng thí nghiệm: “Bình thường thì dùng lực bao nhiêu thì nó cứng lại?”

“Thế mềm ra thì cần bao lâu?”

Lúc ấy tôi vẫn đang ghi số liệu, chỉ nghe loáng thoáng có người trả lời: “Ít nhất nửa tiếng.”

Trong lòng tôi liền bực: Mấy người này rõ ràng không thật thà.

Tuy là dân Công nghệ, nhưng tôi cũng tìm hiểu trước rồi, biết rõ thời gian đó quá lâu.

Chất lỏng phi Newton mà cứng lâu thế thì coi như phế.

Thế là tôi gắt gỏng đáp lại: “Không được, như vậy còn lâu mới đạt chuẩn!”

Vậy mà hôm sau, trên tường tỏ tình lại xuất hiện tin đồn Thẩm Hoài Dã chơi trò mạo hiểm gọi điện cho bạn gái, bị chê… không đạt chuẩn.

Thẩm Hoài Dã đến tìm tôi.

Anh nói tiêu chuẩn của tôi quá cao.

4

Sự thật dần sáng tỏ.

Tôi im lặng nhìn gương mặt tức đến mức đỏ bừng của Thẩm Hoài Dã, trong lòng hiếm hoi nảy ra chút áy náy.

“Thật ra chỉ là…”

Tôi vừa mở miệng định giải thích, đã bị anh cắt ngang.

Anh giơ đồng hồ bấm giờ sát lại gần, hơi thở nóng hổi phả bên tai tôi.

Giọng nói vừa nhẫn nhịn vừa ấm ức: “Tiêu chuẩn của cậu là bao nhiêu? Tôi có thể kiên trì!”

Đối diện với gương mặt đẹp trai đang áp sát, tôi nuốt ngược lời giải thích trở vào.

“Cậu chắc chắn kiên trì nổi à?”

Thẩm Hoài Dã dường như không ngờ tôi lại đáp thế.

Anh sững người, giọng lưỡng lự: “Lâu quá… hình như cũng không hay lắm?”

“Không có gì không hay.” Tôi hồ hởi vỗ vai anh, nụ cười rạng rỡ: “Tôi thích nhất là người biết kiên trì.”

Thẩm Hoài Dã im lặng, nhưng đôi tai giấu dưới mái tóc rối bời đã đỏ ửng cả mảng.

Trong lòng tôi thầm cảm thán: Thằng này cũng ngây thơ ghê.

Rồi tôi thuận tay đưa hộp cơm cho bạn cùng phòng của anh vừa chạy tới: “Nhớ mang cơm cho Hạ Bối Bối kịp giờ, không thì cô ấy nổi điên tự vả mình đấy.”

Sau khi dọa cho bạn anh sợ tái mặt, tôi chủ động vẫy tay với Thẩm Hoài Dã: “Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”

“Bắt đầu?”

Anh ngẩn ra.

Quay đầu nhìn quanh một lượt, như không tin nổi, anh lặp lại: “Ở đây bắt đầu á?”

“Ừ, chỗ này vắng người, ít ai quấy rầy, lại có chỗ che chắn, cực kỳ lý tưởng.”

Tôi gật đầu chắc nịch.

Thẩm Hoài Dã nhìn tôi, ánh mắt vừa phức tạp vừa lẫn xấu hổ: “Không ngờ cậu lại thích kiểu này……”

Thấy tôi cúi xuống lục trong túi vải, anh dứt khoát cắn răng nhắm mắt, tay đặt lên cạp quần.

“Vậy thì tôi…”

“Thì cậu phải hoàn thành thật tốt đề cao số này.”

Tôi lôi ra tờ đề cao số bị kẹp dưới đáy túi, nhướng mày nhìn động tác của anh: “Cậu vừa định làm gì thế?”

Động tác của Thẩm Hoài Dã cứng đờ.

Anh cúi đầu nhìn tờ đề trong tay tôi, im lặng hồi lâu.

Rồi bỗng chống nạnh xoay người chín mươi độ, ngay tại chỗ biểu diễn bộ radio thể dục dành cho học sinh tiểu học.

Từng chữ từng chữ như bị nghiến ra từ kẽ răng: “Cường thân kiện thể!”

Chương tiếp
Loading...